“Dối lòng. Ta đâu phải chưa nhìn thấy những kẻ yêu nhau? Ta đâu phải chưa trải qua đoạn tình cảm nào. Ta từng yêu Mạnh Quân đó thôi. Ta biết ánh mắt khi ngươi nhìn Trúc Chi là gì. Nếu ngươi cũng quan tâm con bé theo suy nghĩ của ta, ngươi đừng khiến cô ấy tổn thương nữa. Cứ thừa nhận ngươi yêu cô ấy đâu có chết chóc gì.”
Huyết Yêu bình thản nói:
“Ta không yêu ai cả. Có lẽ ta hơi thiên vị cô ấy bởi vì ta không muốn một Tố Nga thứ hai xuất hiện nữa. Bởi vì ta ngờ ngợ những ai có tình cảm với ta đều không có kết cục tốt đẹp. Quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng chẳng có chuyện ta yêu Trúc Chi đâu.”
Không hiểu sao trái tim của Trúc Chi nhói lên một nhịp, Hắc Ma chắc mẻm đó không phải là phản ứng của nó. Nước mắt của nó tự động chảy ra mà nó không hiểu vì sao nó lại phản ứng như thế. Sau khi nghe lời thú nhận của Huyết Yêu, trái tim như ai đang bóp nghẹn lại, nó đau đớn theo cái cách mà nó không tài nào ngăn nổi, như kiểu hắn vừa từ chối lời tỏ tình của nó vậy.
Hắc Ma òa lên khóc nức nở khiến Huyết Yêu nhìn nó bằng ánh mắt bối rối vô cùng. Hắn không yêu Trúc Chi, chứ đâu đã nói động chạm đến nó đâu mà nó lại khóc, còn khóc trước mặt hắn một cách thương tâm?
Hắc Ma thì đang bận xua tay, vội lau nước mắt (mặc dù nó cứ chảy hoài), nó giải thích:
“Không phải ta, thật đó. Ta chỉ thấy như đang mắc nghẹn ở cổ, không hiểu sao lại khóc nữa.”
Hắc Ma biết đã đến lúc phải rời khỏi nhà của Huyết Yêu. Nếu nó đứng thêm một chút nữa, rất có thể nó sẽ quỳ xuống van xin hắn yêu nó. Chuyện quái quỷ gì không biết.
Hắc Ma chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò:
“Cố Nhi, nhất định phải tìm bằng được ả. Ta phải đi rồi, ta thấy đau lòng quá, ta không thể tiếp tục đứng ở đây nữa, không thể tiếp tục nhìn ngươi nữa.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý cho Hắc Ma đi cho khuất mắt mình cho rồi. Tự dưng lại khóc lóc thảm thiết như kiểu chính hắn đã làm nó bị tổn thương vậy. Hắn có vẻ nhẹ nhõm khi nó biến đi nhanh như thế.
Huyết Yêu sẽ nhớ cái tên Cố Nhi đó và sẽ tìm cho được tung tích của ả. Chỉ cho đến khi trên Thiên giới xảy ra bạo loạn mà Quý Nhậm gây ra, chỉ khi cái tên Cố Nhi được phát ra từ miệng của Quý Nhậm, Huyết Yêu mới mừng thầm, không ai biết hắn vui mừng vì điều gì, chỉ có hắn mới biết.
Huyết Yêu giả vờ kêu tất cả đi tìm tung tích của Cố Nhi trong khi hắn đã nhìn ra cái thân hình rắn nhỏ xíu đang núp sau ghế rồng. Hắn cần đi cùng Thiên tử để phá phong ấn của Thiên la địa võng. Hắn đã giả vờ tiến tới ghế rồng và bắt được ả đàn bà rắn ở đó. May cho Huyết Yêu, hắn chẳng mất nhiều thời gian mà Cố Nhi vẫn trở thành người của hắn.
Kế hoạch của Huyết Yêu bắt đầu khi thần khí của hắn, thứ đã phong ấn Bạch kê tinh bị phá vỡ. Khi Trúc Chi ngất lịm đi, khi hắn phát hiện khí lực của cô giảm đi một phần, hắn biết thời cơ đã đến, Nguyên Sâm đã bắt đầu thu phục mười hai thần khí và hắn sẽ đẩy nhanh tiến độ giúp lão.
Nhờ sự giúp đỡ của Cố Nhi, Huyết Yêu rất nhanh nắm được vài điểm mấu chốt. Hắn nhanh chóng tìm được Hải Du để ngăn chăn Hàn Hinh giết người. Hắn sẽ trao thần khí của thần sinh nở cho Nguyên Sâm, nhưng không bằng cách giết người dã man như thế.
Ai mà ngờ Hàn Hinh lại bắt cả Trúc Chi và suýt nữa giết chết cô. Cái chết của Hàn Hinh nằm ngoài dự đoán hắn, nhưng gã chết rất đáng đời. Gã dám đụng vào Trúc Chi. Tất cả những ai dám đụng vào một sợi tóc của cô đều phải trả giá đắt.
Huyết Yêu không ngờ Nguyên Sâm đã nhanh chóng tìm ra đứa bé mang thần khí của mười hai bà mụ nhanh như vậy. Nếu không phải Trúc Chi đã điềm báo thấy và cứu đứa bé, hắn sẽ sống trong tội lỗi cả đời, không, cả kiếp mới đúng. Hắn đã nhanh chóng lấy phần thần khí trong cơ thể bé nhỏ của đứa trẻ và chuyển nó vào một con búp bê nhỏ. Hắn đưa cho Cố Nhi và buộc ả giả vờ như vừa đánh một trận sống chết với người giữ con búp bê. Nhờ vậy Nguyên Sâm đã có được thần khí của thần sinh nở.
Huyết Yêu đã cứu được họ Trần khi nhận được tin của Cố Nhi. Đồng xu của thần Tài bị Nguyên Sâm đích thân cướp đi mất, nhưng hắn không ngờ lão lại ra tay độc ác với Trần Bích Khiêm. Lần đó nếu hắn không cứu thằng bé kịp lúc, hẳn là hắn sẽ tự kết liễu đời mình để tạ lỗi.
Bức tượng của thần Tài cũng là do Huyết Yêu cố tình chậm trễ đi vào bên trong. Hắn đã cố tình chờ đến khi lũ thuộc hạ đặt tay vào bức tượng mới xuất hiện, lại còn giả đò mất cảnh giác, nhờ đó mà đám thuộc ahj của Nguyên Sâm mới có cơ hội chạy thoát.
Huyết Yêu đã gặp riêng Triều Nghê sau đó vài ngày. Hắn cho rằng nó có quyền được biết mọi chuyện. Dù sao nó đã dành (gần như) cả đời mình chỉ muốn bảo vệ bức tượng ấy. Nhưng Huyết Yêu lại vì chuyện riêng của mình mà đánh mất thứ quý giá như vậy. Hắn có thể thông cảm khi con bé nổi đóa. Vậy mà con bé không tức giận gì cả, ngược lại nó còn vui vẻ, giống như được giải thoát khỏi điều gì đó mà nó đã chờ đợi khá lâu. Hắn nhớ nó đã nói:
“Thần Tài từng nói với con là nếu Huyết Yêu tới đây lấy bức tượng với mục đích gì đó thì cứ cho, không cần hỏi gì cả. Nếu chú cần bức tượng thì không việc gì con lại buồn giận gì chú. Có điều…”
Triều Nghê ngại ngùng nói tiếp:
“Chú nhất định phải mai mối con cho anh Nhất Uy đấy nhé.”
“Nhất Uy chưa đủ tuổi lấy vợ.”
“Con cũng đã đủ đâu. Con đợi ảnh đủ tuổi được mà.”
“Cái đó làm sao mà ta giúp được. Chuyện tình cảm phải do Nhất Uy làm chủ. Nếu Nhất Uy có tình cảm với con, ta sẽ đứng ra làm chủ hôn.”
Triều Nghê nhảy lên vui sướng nói:
“Chú hứa rồi nhé.”
Có vẻ Triều Nghê đã tìm thấy con đường tương lai đầy ánh sáng (đối với nó, còn Nhất Uy thì Huyết Yêu không chắc). Nó đã tìm thấy cái mà nó muốn bảo vệ ngoài bức tượng đồng. Hắn hy vọng Nhất Uy không khiến con bé quá tổn thương. Bởi vì Nhất Uy khó mà có tình cảm với Triều Nghê, cả hai có vẻ trái ngược nhau về tính cách (rõ là vậy).
Người mà Huyết Yêu nghĩ khó thuyết phục nhất là Gia Khánh, nhưng hắn khá bất ngờ khi y đồng ý khi hắn đề nghị y trao thần khí của mình cho hắn.
Huyết Yêu nhớ khi Gia Khánh đến nhà mình (mà hắn không cần mắc công đi tìm) cùng đám nhóc. Hắn đã kéo y sang chổ khác, tiện nói chuyện quan trọng. Huyết Yêu đã nói mọi thứ cho Gia Khánh hiểu, hắn đã nhắc đến đóa huyết linh mọc trong cõi Vô định và hắn cần nó để xóa đi sợi nghiệt duyên của hắn và Trúc Chi.
Gia Khánh có vẻ như bị ai đó đánh choáng khi nghe về sợi nghiệt duyên. Bởi vì y cũng nhận ra sự nguy hại của nó: Một trong hai sẽ bị giết bởi người còn lại và y không hy vọng ai trong hai người đó sẽ trở thành kẻ giết người. Huyết Yêu không hiểu vẻ mặt đau khổ của Gia Khánh lúc đó là gì, y có vẻ muốn cắt đứt sợi nghiệt duyên ấy hơn cả hắn.
Gia Khánh nói với Huyết Yêu:
“Chỉ cần tính mạng của Trúc Chi được đảm bảo, ta sẽ cho anh cái thần khí của ta.”
Huyết Yêu ngạc nhiên nói:
“Ta tưởng huynh sẽ phản đối. Ý ta là ta đã vì chuyện riêng mà trao mười hai thần khí cho Nguyên Sâm. Ta tưởng huynh sẽ ngăn cản ta. Chuyện mở cánh cổng Vô định rất rủi ro, có thể những kẻ bên trong sẽ thoát ra ngoài và chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
Gia Khánh thông cảm nói:
“Vậy thì anh đừng để rủi ro xảy ra là được. Trận chiến với Nguyên Sâm sớm muộn gì cũng xảy ra một lần nữa, lão cũng sẽ tìm cách lấy được mười hai thần khí mà thôi. Chúng ta cần chuẩn bị tinh thần. Ta thấy thích khi chúng ta ở thế chủ động hơn. Quan trọng nhất vẫn là tính mạng của cô ấy.”
Huyết Yêu nhắc lại:
“Cô ấy?”
Gia Khánh cười nói:
“Ta thích Trúc Chi, Huyết Yêu. Ta không giấu gì anh, ta mê cô ấy. Nếu sợi nghiệt duyên đó bị phá giải lời nguyền, có khi ta sẽ có cơ hội ở bên cạnh cô ấy.”
