Chờ tôi dọn dẹp xong rồi, cất dụng cụ đi, chỉ để lại khăn lau, lau sạch di ảnh của Tống Tuyết để lại, sau đó, mới ôm ảnh quay về phòng.
Đúng lúc này, căn phòng mà Tống Cẩm Chi ở mở ra.
“Két…” một tiếng.
Tôi không khỏi ngoảng đầu nhìn.
Ánh đèn ở hành lang khá tối, lúc Tống Cẩm Chi đi ra, tay cầm đèn điện thoại chiếu sáng.
Tôi quay người nhìn bà ta, đúng lúc bà ta chiếu tới chỗ tôi…
Tôi không định để ý bà ta, đang định xoay người mang ảnh trở về phòng…
“A!!!!!!!”
Tống Cẩm Chi đột nhiên hét lớn, vứt điện thoại đi, quỳ xuống dập đầu với tôi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng tìm con, mẹ đừng tìm con, chuyện đó mà anh muốn làm như vậy, không có chút quan hệ nào với con, xin mẹ, bỏ qua cho con đi!”
Tôi đứng ở đó, rất nhanh phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nghĩ một chút, hạ thấp giọng, chỉ phát ra một tiếng “A…”.
Tiếng này nghe ra rất trầm khàn.
Tống Cẩm Nhi vừa nghe, chớp mắt ngây người: “Mẹ! Mẹ muốn thì tìm anh đi, lúc đó anh đổi ống tiểu của mẹ, con không đồng ý, nhưng anh uy hiếp con, con cũng không còn cách nào khác.”
Cái gì?
Tôi chấn kinh!
Cái chết của Tống Tuyết vậy mà không phải là ngoài ý muốn.
Tôi đứng tại chỗ, tay ôm di ảnh của Tống Tuyết, trong lòng lạnh giá.
Rốt cuộc là có ý gì?
Lẽ nào, cái chết của Tống Tuyết, là do âm mưu của con ruột mình?
Tôi đứng ở đó, từng bước đi vè phía Tống Cẩm Chi.
Tống Cẩm Chi dường như chưa tỉnh ngủ, thật sự bị dọa sợ ngây người: “Mẹ! Mẹ! Con sai rồi, con sai rồi, mẹ đừng tìm con!”
Bà ta vừa nói, vừa dập đầu.
Đầu đập lên nền đất, phát ra từng tiếng vang dội!
Khi tôi đến trước mặt Tống Cẩm Chi, từ trên cao cúi đầu nhìn bà ta, nói bình thường: “Lời cô vừa nói, là có ý gì?”
Tống Cẩm Chi nghe thấy tiếng của tôi, tất cả động tác dừng lại.
Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi, ngừng vài giây, mở miệng mắng: “Tống Duyên Khanh? Cô làm trò gì vậy, nửa đêm không ngủ, ở đây giả thần giả quỷ, đầu óc có vấn đề sao?”
Tôi bình tĩnh nhìn bà ta: “Không phải đầu tôi có vấn đề, mà là cô, làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm mới sợ ma đến gõ cửa.”
“Cô nói linh tinh gì đó?”
Ánh đèn điện thoại Tống Cẩm Chi chiếu lên, có một chút hất lên mặt bà ta.
Mặt bà ta chỉ có nét chột dạ.
Tống Cẩm Chi cầm điện thoại, xoay người đi vào nhà tắm, tôi không đuổi theo, xoay người mang di ảnh về phòng.
Sau khi đặt ảnh lại chỗ cũ, tôi mới chặn Tống Cẩm Chi ở cửa phòng tắm.
Đại khái Tống Cẩm Chi ở trong đó nửa tiếng mới đi ra.
Cô ta kéo cửa, nhìn thấy tôi đứng ở đó, bị dọa lùi lại sau một bước, rất miễn cưỡng mớ đứng vững, lại nhìn tôi, cả mặt không thoải mái nói: “Cô làm gì vậy, nửa đêm không ngủ sao?”
“Cô nói rõ lại những lời vừa nãy, cái ống tiểu có vi khuẩn của bà nội kia là chuyện gì?”
Hôm nay, tôi không làm rõ chuyện này, làm sao có thể ngủ?
Tôi nói rồi, trực tiếp mở đèn hành lang lên.
Ánh đèn cam chiếu lên mặt Tống Cẩm Chi, mặt bà ta vì vừa rồi bị dọa sợ, giờ vẫn còn chút trắng, không kiên nhẫn nói: “Tôi không biết, cô hỏi bố cô ý.”
“Tôi cứ hỏi cô.” Tôi uy hiếp bà ta: “Đoạn phim năm đó tôi còn giữ, nói cho tôi, dù sao giờ tình hình của tôi cô cũng biết, tôi cũng không muốn sống nữa, cùng lắm tôi công khai thứ đó, cùng cô cá chết lưới rách.”
Thực ra tôi cũng không chắc chắn đoạn phim năm đó của Tống Cẩm Chi giờ có còn hay không.
Chỉ là vẫn phải nói như vậy.
Tống Cẩm Chi vừa nghe, sắc mặt càng trắng hơn, cắn chặt hàm răng, không cam tâm nhìn tôi: “Tống Duyên Khanh, cô quá bỉ ổi.”
“Còn không phải bản thân cô làm chuyện trái với lương tâm, để người bỉ ổi như tôi có cơ hội sao?” Mặt tôi lạnh lùng nói.
Tống Cẩm Chi cực kì tức giận, do dự một chút, cuối cùng mở miệng: “Chuyện này phần lớn là do anh tôi làm, tôi chỉ biết một chút, tôi cũng chỉ có thể nói với cô những gì tôi biết.”
“Đươc, cô nói đi.”
Tôi gật đầu