Lệ Nghiêm gọi.
Bạch Thư Hân hoàn hồn lại, nắm chặt tay, đi ra khỏi thang máy.
“Em đến thăm Minh Tâm.”
Cô đánh mắt sang chỗ khác, không muốn thấy cảnh trước mặt, điều này quả tàn nhẫn với cô.
“Anh đang định chờ Cổ Yên đến tập đoàn, lát nữa anh quay lại gặp em nhé, ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi. Anh đến thăm bạn một lúc rồi đi ngay, anh cử kệ em di.”
Cô vội vàng nói xong rồi nhanh chóng rời đi.
Lệ Nghiêm nhìn cô một lúc rồi rời tầm mắt đi chỗ khác.
Còn Cổ Yên thì chỉ cảm thấy Bạch Thư Hân hơi là lạ, nhưng cô không hiểu là lạ ở chỗ nào.
Sau khi vào thang máy, Cố Yên tò mò hỏi: “Em gái của anh chắc cũng hai mươi mốt rồi nhi? Năm sau tốt nghiệp xong là cũng đến tuổi lấy chong rói. Em nhớ người nhà họ Bạch các anh trước giờ rất nghiêm khắc nhất là về chuyện hôn nhân. Chuyện hôn nhân của em gái anh cũng là do chủ anh sắp xếp à?”
“Anh sẽ không để cho chủ ấy giải quyết chuyện ấy. Con bé nên đi tìm hạnh phúc của cuộc đời mình. Anh không muốn con bé phải hi sinh vì nhà họ Bạch hay làm rạng danh tổ tông gì cả, trong nhà có một người gồng gánh là đủ rồi.”
Lệ Nghiêm kiên định nói từng câu từng chữ.
“Em nhớ là… anh không thích học y, nhưng anh vẫn làm vậy vì Bạch Thư Hân đúng không?”
“Anh là anh trai, chuyện này là nên làm.”
“Vì con bé, anh có thể làm bất kỳ điều gì à?” Cổ Yên hỏi, cô hơi run run, không hiểu sao mà bàn thận lại đột nhiên thấy rất hồi hộp.
Lệ Nghiêm không trà lời mà chỉ gật đầu.