“Ra ngoài đi.”
Thất Thúc cúi người, sau đó cẩn trọng lui ra ngoài.
Dung Lạc ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhi, đặt hộp bông băng lên bàn trước rồi đưa tay chạm vào chân cô.
Hạ Nhi rụt chân lại theo phản xạ, đôi mắt hổ phách ánh lên tia tàn nhẫn, lòng bàn tay Dung Lạc lại hơi dùng lực, khẽ nói:
“Đừng động đậy. Tôi thay thuốc cho em.”
Hạ Nhi không nói gì, chỉ nhìn Dung Lạc chằm chằm.
Dung Lạc xem kỹ vết thương trên chân cô, vết thương rất sâu, đỏ tấy và sưng rất lớn, chỗ da thịt nứt ra hơi lồi lên.
Có lẽ vì đêm hôm ấy ngấm nước mưa bị lạnh đến tê tái nên Hạ Nhi chẳng cảm thấy đau đớn, lúc này cơn đau lại lan ra khắp cơ thể.
Rất đau.
Bàn chân Hạ Nhi thon thả trắng nõn, hiện tại gỡ băng gạc ra liền máu chảy đỏ một mảng, da thịt lẫn lộn.
Dung Lạc nhúm lấy khăn vải vào chậu nước ấm bên cạnh, chậm rãi rửa sạch vết thương.
Nhìn máu thấm qua lớp vải thôi cũng cảm thấy đau.
Hạ Nhi cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt không chút huyết sắc, nhưng sắc đẹp lại không giảm chút nào, ngược lại lại khiến người nhìn vào phải đau lòng rơi lệ thay.
Dung Lạc dùng thuốc khử trùng thoa lên vết thương cho cô, Hạ Nhi khẽ rên lên một tiếng.
“Á..”
Thanh âm nhỏ bé lọt vào tai khiến đầu mày nhíu lại của Dung Lạc hơi dãn ra, khi lên tiếng, ngữ điệu trầm thấp đan cài chút đau lòng:
“Đau lắm sao?”
Hạ Nhi nghe thấy vậy, lập tức thức tỉnh khỏi sự đau đớn hỗn độn, muốn thu chân về nhưng Dung Lạc đã nhanh hơn cô một bước, giữ chặt lấy, lực không mạnh không nhẹ, vừa đủ khiến cô không thể chạy thoát.
“Yên nào.”
Thanh âm Dung Lạc thốt lên lộ ra chút thanh nhuận, âm cuối kéo dài ra, nghe vừa cưng chiều vừa sủng nịnh, vừa mập mờ, vừa lưu luyến.
Một tay Dung Lạc vẫn giữ chân cô, một tay kẹp lớp băng gạc, kiên nhẫn khử trùng hết lần này tới lần khác, sau đó vứt thẳng lớp băng vừa được dùng để khử trùng vào thùng rác.
Dung Lạc không gấp không vội thoa thuốc, băng bó lại chân cho cô, trên mặt vẫn là một biểu cảm lười nhác.
Hạ Nhi ngồi yên không nhúc nhích, nhìn qua chỉ có chút lạnh lẽo, giống như một đóa tuyết liên nở trên đỉnh núi tuyết.
Một lúc sau, cô đã mất hết kiên nhẫn, giọng điệu băng lãnh dữ dằn:
“Dung Lạc! Cô biết chắc chắn tôi sẽ nhảy xuống vách núi sao?”
Dung Lạc lẽ nào không nhận ra sự đau đớn tột cùng đang hiện lên trong mắt cô, và hơn hết là sự căm hận đã đậm dần.
Thân hình cao gầy đứng dậy, chậm rãi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân, tư thế kia tựa như đang ngồi trên vương tọa.
Nữ nhân thần sắc lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, lưu loát, đôi mắt mang ý cười không đạt đến đáy mắt, chậm rãi thừa nhận:
“Phải!”
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là một nụ cười không mấy thiện lành, nhưng lại khuynh đảo chúng sinh, đôi mắt hổ phách rực rỡ như tỏa ra vạn dặm xuân sắc, bức người đối diện phải thổn thức khôn nguôi.
Đôi tay cơ hồ siết chặt, Dung Lạc khép mắt, cố giấu đi sự bất lực lớn nhất trong đời mình — Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu với cô.
Hạ Nhi không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, niềm tin tận lực sụp đổ, suy sụp vừa cười vừa nói:
“Thì ra tất cả chỉ là diễn trò… Mọi thứ.. đều nằm trong kế hoạch của cô.”
Cuối cùng thì Hạ Nhi cũng đã hiểu.
Dung Lạc bề ngoài lãnh đạm lạnh nhạt, bên trong chính là nhỏ nhen ác độc, thủ đoạn không bằng cầm thú, hiểm ác đến tột cùng.
Trong lúc Dung Lạc vẫn còn chưa kịp nói bất kì lời gì, thì phía sau, Hạ Nhi đã đột ngột tung lấy chăn bông, mạnh tay giật phăng mũi kim trên tay khiến máu bắn ra tung toé.
“Hạ Nhi…em làm gì vậy?”
Dung Lạc hốt hoảng gầm lên, tức tốc chạy đến giữ chặt lấy cô, tiện thể cầm lấy khăn giấy trên bàn ấn mạnh vào vết kim trên tay cô.
Hạ Nhi ra sức chống cự, cô vùng vẫy đến đầu tóc cũng rối bù, miệng không ngừng gào thét:
“Dung Lạc! Tôi hận cô. Hận cô.”
Hạ Nhi đã dần mất đi sự tỉnh táo, cô hét lên điên loạn, hơn nữa còn không ngừng cào cấu vào người Dung Lạc.
“Hạ Nhi!!”
Thanh âm bá đạo vang lên, Dung Lạc vươn hai tay đem cô ôm vào trong ngực, mặc cho những hành động phản kháng của cô khiến vết thương trên cánh tay Dung Lạc rỉ máu liên tục, lan ra trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết.
Mặc cho Dung Lạc đang cố ôm chặt lấy cô, Hạ Nhi vẫn liên tục giẫy đạp đến ngã nhào xuống sàn nhà:
“Thả tôi ra…”
Tiếng khóc nức nở khẽ bật lên, Hạ Nhi nằm gục mặt dưới sàn, đau đớn khóc nấc từng tiếng một.
Chóp mũi phảng phất bị nghẹt vì tiếng nấc nghẹn ấy, nước mắt nhịn không được nhỏ xuống sàn. Cô dùng hết toàn lực nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được tiếng nghẹn ngào tê tâm liệt phế.
Cơn đau nhức từ vết thương nứt toạt nơi bàn chân vừa mới thay thuốc xông thẳng tới đại não, toàn thân Hạ Nhi run lên, cả người giống như bị một chiếc xe tải cán qua, nghiền ép hết nội tạng, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bạch, đau tới vặn vẹo ngũ quan.
Cô gắt gao mím chặt môi lại, kiềm chế bản thân không phát ra tiếng khóc, bàn tay siết thành một đoàn, từng giọt mồ hôi từ trên trán ngọc chảy xuống.
Dung Lạc nhìn cô, bàn tay vô thức run rẩy, một lát liền vội ngồi xuống ngay bên cạnh cô, nhưng còn chưa kịp động vào người cô, thì bất ngờ đã bị cô tát một cái thật mạnh.
Chát!!!
Nhìn Dung Lạc, Hạ Nhi gằn giọng:
“Đồ khốn kiếp!!”
Cả thân người Dung Lạc như bị hoá đá vài giây, nơi phía bên sườn mặt tuyệt mỹ vẫn còn truyền đến cảm giác tê tái chưa kịp rút.
Dung Lạc bỗng bật cười thành tiếng.
Đôi mắt đau đớn đầy oán hận của cô vẫn rơi từng giọt nước mắt như châu như ngọc, cho đến khi ánh mắt ấy dần dần trở nên lãnh đạm vô hồn, trực tiếp nhìn thẳng về phía Dung Lạc.
Sắc nhọn như mũi dao, ánh mắt ấy đâm vào lồng ngực Dung Lạc đau đến mức nhàu nát.
Mi mắt dày rậm của Dung Lạc hẹp xuống vài phần, trong đôi đồng tử màu xanh biếc là muôn phần thê thương.
Yêu đơn phương là chuyện của một người.
Cứ phải cẩn trọng từng li từng tí để có được cô, cầu xin van nài một chút quan tâm từ cô.
Tình yêu đơn phương hèn mọn như tro bụi này trong mắt Hạ Nhi thật sự làm cho bản thân Dung Lạc đau lòng không thiết sống.
Hạ Nhi không cần.
Còn cực lực oán hận chán ghét tình cảm ấy.
Chỉ nghĩ tới đã cảm thấy trong lòng chua xót đến kịch liệt.
Nhưng chỉ một lúc, Dung Lạc sát người tới dùng sức nắm lấy đôi vai gầy đang run lên bần bật của cô, trầm giọng nói rất ngắn gọn:
“Em muốn mắng muốn chửi thế nào tôi cũng nhận. Nhưng tôi nói cho em biết. Tôi không sai.”
Ba chữ cuối cùng Dung Lạc quật cường và cuồng vọng nói không nên lời.
Hạ Nhi mở to mắt đầy kinh hãi.
Quả nhiên là một nữ nhân cuồng vọng tự phụ.
Hạ Nhi nghiến răng gào lên:
“Đừng động vào tôi!”
Vừa gào thét, cô vừa hất mạnh đôi bàn tay chỉ vừa mới chạm vào mình, đau lòng mà quát lên:
“Tôi căm ghét cô. Căm ghét cô.”
Câu nói đầy oán trách đó của cô quả thực như đâm một nhát chí mạng vào tim Dung Lạc.
Nơi ẩn sâu trong ngực trái đã bắt đầu rỉ máu từng hồi. Theo hơi thở đang nặng dần, theo sự căm phẫn đau thương của cô, mọi thứ xung quanh Dung Lạc như đang từng chút từng chút vụn vỡ.
Dung Lạc siết chặt nắm tay, mặc cho cô không đồng ý, vẫn khom người dùng sức bế cô lên, mặc kệ cô liên tục đánh vào thân người mình những đòn thật đau.
Cả người Hạ Nhi run lên bần bật, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn ra như suối, con mắt to tràn ngập nước nhìn Dung Lạc đầy oán hận, gương mặt tuyệt sắc rơi lệ đầy khoé mi không khỏi khiến người ta thương tiếc.
Tâm can của Hạ Nhi bây giờ thực sự chẳng khác gì một mảnh gương vỡ nát.
Từ lúc Dung Lạc không màng tất cả nhảy xuống vực, cô đã đoán ra.
Hoá ra tất cả chỉ là một cái bẫy.
Nếu như vậy, việc sắp xếp cái chết của cô trên vách núi, Dung Lạc hẳn cũng đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Cô thật sự không dám nghĩ đến nếu Khương Tình tin tưởng rằng cô đã chết, thì nữ nhân ấy có vượt qua được hay không?
Chỉ cần nghĩ tới điều đó, sự đau đớn nơi trái tim thực sự như bào mòn từng tế bào sự sống của cô.
Dù có mạnh mẽ, có cố gắng giữ hi vọng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, Khương Tình sẽ không tin rằng cô đã chết. Nhất định sẽ đến cứu cô, và mang cô đi.
Thế nhưng đáy lòng vẫn cạn kiệt, Hạ Nhi quả thực muốn ngã gục trong chính sự tàn nhẫn của thực tại.
Dung Lạc đặt Hạ Nhi trở lại giường, mặt đối mặt nhìn cô chăm chú, màu mắt xanh trong con ngươi câu hồn đoạt phách, đẹp lấp lánh như ngọc bích, giọng nói nửa ôn nhu, nửa mê hoặc:
“Kể từ giờ phút này. Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Mọi thứ em muốn tôi đều sẽ đáp ứng em. Duy chỉ có việc rời khỏi tôi — là nhất định không thể.”
Dứt lời, Dung Lạc lấy ra trong túi một chiếc hộp, bật mở ra trước mặt cô.
Một sợi dây chuyền hết sức xinh đẹp, thiết kế cổ xưa khá phức tạp, mặt dây là hình tròn phủ lấy vầng trăng khuyết, ánh trăng có thể chuyển động, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo.
Là Lệ Nhân Ngư.
Dung Lạc không chút lưỡng lự đeo sợi dây lên cổ cho Hạ Nhi, sau đó hơi hơi dương cằm, đường cong sườn mặt hoàn mỹ, dưới ánh sáng, càng giống như được độ thêm một tầng vầng sáng, tựa như bạch sứ, cánh môi mỏng khẽ mở:
“Vật về nguyên chủ. Từ giờ phút này. Em — là nữ chủ nhân Dung gia.”
Hạ Nhi không hề phản kháng, nhưng khi nghe thấy câu nói kia liền mím chặt môi, cảm giác phẫn nộ sôi trào mãnh liệt như sóng lớn, khuôn mặt tuyệt sắc như bị băng tuyết đông kết, toàn bộ thế giới xung quanh cô lúc này bỗng yên tĩnh lại, chỉ còn quanh quẩn mùi hương lành lạnh.
Cô nghiến răng:
“Dung Lạc! Rồi cô sẽ phải hối hận.”