– Tứ ca chàng thật tốt.
Đổng Tố Trúc lập tức từ khóc thành cười.
Dương tứ gia nhếch miệng, cười thật thà, nét cười có vài phần giống với Dương Khai, nhưng không có nét tà khí và giảo quyệt như Dương Khai.
– Nàng sẽ không nói chuyện này với con chứ?
Bộ não Dương tứ gia bỗng nhiên trở nên linh hoạt, vội truy hỏi.
– À… Còn phải xem biểu hiện sau này của chàng thế nào đã, nếu ngày nào đó thiếp không vui, nói không chừng sẽ đi tìm con trai nói chuyện, chàng biết đấy, nói chuyện thôi, cứ nói cứ nói rồi nói không chừng nói luôn cả chuyện không nên nói.
– Khụ khụ khụ khụ…
Dương tứ gia lập tức khó chịu, nghĩ thầm nếu hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng con trai sụp đổ… Đây là điều cực không tốt.
Nhắc đến đứa con, nét mặt Đổng Tố Trúc đoan chính hơn chút, lầm bầm nói:
– Mấy năm nay ở bên ngoài, cũng không biết con trai liệu có mang con dâu về cho chúng ta không.
– Không phải chứ, ta nghe Đồ Phong nói nó đi về có một mình. Nhưng mà Đồ Phong nói cho ta biết, hình như có nữ tử rất có tình cảm với nó.
– Có mấy người?
Đổng Tố Trúc lập tức đầy hưng phấn.
– Mấy người?
Lông mày rậm rạp của Dương tứ gia nhướng lên, bỗng nhiên hỏi đầy sát khí:
– Chỉ cho một thôi. Nếu nó dám đa tình, ta đánh gãy chân nó.
Nét chờ mong và tươi cười trên mặt Đổng Tố Trúc nhanh chóng biến mất, hừ hừ đầy thâm ý:
– Chàng dám làm thế thiếp sẽ bẻ gãy của chàng… cái chân.
Dương Ứng Phong rụt cổ lại, lập tức buồn bực.
Tại sao mình nói ba câu với nữ tử, nàng truy hỏi đến ba năm, ngược lại là đứa con trai kia, đa tình cũng chẳng thành vấn đề?
Cái này có được xem là hai tầng tiêu chuẩn không?
Thấy sắp đến gần khu cấm địa của Hóa Long Trì. Đổng Tố Trúc vội vàng nói:
– Nhanh lên, tứ ca giúp thiếp xem xem, y phục của thiếp gọn gàng chưa. Tóc có bị rối không, ngoại hình của thiếp có vấn đề gì không?
Dương tứ gia nghi ngờ nói:
– Nàng có phải đi cầu thân đâu, nghiêm túc vậy làm gì?
Đổng Tố Trúc bĩu môi:
– Gặp con trai so với cầu thân còn quan trọng hơn.
Dương tứ gia suy nghĩ một lát. Lập tức cảm thấy lời nói của phu nhân có lí, cũng chỉnh lại y phục, nói:
– Ta không có vấn đề gì chứ?
– Râu hơi nhiều, nhưng mà không sao.
– Ờ.
Dương tứ gia gật đầu hài lòng.
Phu thê hai người đứng song song ở bên bờ cấm địa Hóa Long Trì, nín thở nhìn vào đám mây mù, người đứng nghiêm, vẻ mặt chờ đợi.
Như đang chờ đợi một nhân vật lớn giá lâm!
Đợi một hồi lâu, Dương tứ gia bỗng nhiên nói:
– Không đúng, Tố Trúc, con trai bây giờ nên ở trong Hóa Long Trì tẩy kinh phạt tủy. Tối thiểu cũng phải một hai ngày mới có thể ra ngoài, chúng ta đến lúc này làm gì?
– Nếu không chàng về đi?
Đổng Tố Trúc đề nghị.
– Được, còn có chút việc chưa làm xong, chờ ta xong việc sẽ tới tìm nàng!
Dương Ứng Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Đi chưa được vài bước. Bỗng cảm thấy đằng sau có một cỗ sát khí như bị đánh úp lại, hai luồng ánh sáng âm lãnh đâm vào cột sống đến lạnh cả người.
Tứ gia không kìm nổi sợ run người, vội vàng dừng bước, thần sắc ngưng trọng lại quay trở lại, chắp hai tay sau lưng đứng bên Đổng Tố Trúc, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
– Sao vậy?
Đổng Tố Trúc nhìn y cười thản nhiên, hàm răng cắn nhẹ.
Dương tứ gia hít mũi, rầu rĩ nói:
– Bỗng nhiên cảm thấy, vẫn là chờ ở đây thì hơn, dù sao những việc kia cũng không quan trọng, lúc nào làm cũng được.
– Một mình thiếp chờ là được rồi mà.
Đổng Tố Trúc vô cùng dịu dàng nhìn Dương Ứng Phong, gương mặt tình cảm, khéo hiểu lòng người:
– Chàng bận mà, không cần lo lắng hai mẹ con thiếp đâu, đợi con trai ra, thiếp sẽ đưa nó đến Đổng gia, cũng không tham gia cái gì mà cuộc chiến đoạt đích nữa.
– Không.
Dương tứ gia nói chắc nịch
– Ta vẫn chờ cùng thì hơn.
…
Trong Hóa Long Trì, nửa ngày sau.
Dương Khai thật sự không chờ nổi nữa.
Hóa Long Trì không có công hiệu đối với hắn, chỉ có thể ngồi ở đây vận chuyển Chân Dương quyết chờ đợi, so với tốc độ tu luyện bình thường nhanh hơn chút, nhưng cũng không nhanh hơn là bao. Nếu vào lúc khác, hắn còn có thể ngồi như thế này, đợi thời gian qua đi.
Nhưng nghĩ đến nhị lão trong nhà đang ngển cổ trông mong, Dương Khai liền nóng như lửa đốt.
Lén lút đánh giá người bên kia, phát hiện Dương Chiếu vẫn bộ dạng đấy, không khỏi lắc đầu nhè nhẹ, thân hình nhảy lên, từ trong Hóa Long Trì nhảy ra.
Giữa không trung, vận chuyển chân nguyên, những giọt nướctrên người bốc hơi, hạ xuống một cách vững vàng.
Ba người Tiêu Chính Thanh đều có chút kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Như lời họ nói, Hóa Long Trì là nơi thử thách tư chất của một người, người có tư chất càng tốt, thời gian ở trong Hóa Long Trì này càng lâu, thu được lợi ích càng lớn.
Ba người bọn họ trấn thủ ở đây đã nhiều năm, trước giờ cũng có không ít đệ tử của Dương gia vào trong Hoa Long Trì, cho dù là đệ tử có tư chất kém nhất, cũng chịu đựng được một ngày một đêm mới ra ngoài.
Nhưng người trước mặt lại ngược lại, vào trong chưa đến nửa ngày, lại tự mình ra ngoài rồi.
Kiểu này, thực sự là có chút khó coi.
Vai vế của ba người Tiêu Chính Thanh khá cao, địa vị trong Dương gia cũng không thấp, đương nhiên không cần phải giữ thể diện cho Dương Khai, huống hồ, ba người bọn họ vốn đã không coi trọng Dương Khai.
– Mới vậy đã ra rồi?
Một trong ba người hừ nhẹ, thần sắc có phần không ưa.
Dương Khai nhíu mày, trong lòng tuy khó chịu, cũng không nói lại, chỉ nói:
– Ba vị có gì chỉ bảo?
– Không có! Ngươi tự về phủ là được.
Tiêu Chính Thanh tùy tiện nói.
Dương Khai gật đầu, ôm quyền hướng về phía ba người, xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau lưng dường như truyền đến tiếng cười khẽ, Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.