Vân Thiên Hà nói.
– Ở đây cách Tuyết Vực rất gần, vì sao lại phải đi Vương Đô trước, rồi quay ngược trở lại, chẳng phải chậm trễ hành trình?
Mộng Ly không giải thích được. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Vân Thiên Hà lại nhớ tới lời nói của Mộng Ly vừa rồi.
– Nàng vừa nói Nam Minh Khai tới thăm dò Yên Liên Phong, sẽ không thể điều tra được cái gì, lời này có ý tứ gì? Lẽ nào lúc Ngả Khả Phạm Ny xuất thế, sẽ không tiếp tục ở lại Ác Xà Phong?
– Đúng vậy, lúc Ngả Khả Phạm Ny xuất thế, liền trực tiếp đi Nguyệt Miểu Sơn, bọn họ tự nhiên không thể điều tra được gì rồi!
Nghe xong, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, liền nói:
– Đã như vậy, rất tốt, sau hành trình tới Vương Đô lần này, tiện đường trở về Nguyệt Miểu Sơn một chuyến, xử lý điểm chuyện nhỏ!
Lúc này, Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt đã thu thập xong mọi thứ, thấy các nàng đã thay y phục đi đường, cũng mang theo khăn che mặt, Mộng Ly nói:
– Chuyện tình giao hoàng, khả năng còn cần làm một chút xử lý, ta đã lấy linh phách phân thân trong thân thể nó tạm thời tồn trữ trong cửu thải vân long châu, đầu giao hoàng này coi như có công lao rất lớn, để nó và thụy thú tiếp tục thủ hộ tại Hương Tuyết Cốc, sau này Ngả Khả Phạm Ny khả năng còn trở lại đây, bất quá kiện Cổ Vu thiên ngọc, ngươi thực sự muốn lấy đi?
– Thứ này sau khi ta mang về Nguyệt Miểu Sơn, tự nhiên sẽ giao cho Ngả Khả Phạm Ny, mặt khác Vu cấm trên túi gấm cũng cần nàng giải trừ, nếu như để lại nơi này, vạn nhất có người tiến vào lấy đi mà nói, vậy thì phiền phức rồi!
– Thực giảo hoạt!
Mộng Ly tựa hồ đã đoán được tâm tư của Vân Thiên Hà, cáu giận liếc mắt nhìn hắn, bất quá nàng cũng không nhắc lại chuyện này, liền đi tới Huyễn Long Động.
Vân Thiên Hà dẫn theo Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa chờ bên ngoài cửa cốc.
Qua ước chừng nửa canh giờ, sau khi Mộng Ly trở về, Đường Linh Toa không nhịn được hiếu kỳ, hỏi:
– Mộng Ly tỷ tỷ, tiểu thụy thú hình như lưu luyến tiếc tiểu bạch, muốn theo chúng ta đi, tỷ định an trí bọn chúng thế nào?
Mộng Ly thản nhiên nói:
– Trấn an mấy con linh thú này dễ như trở bàn tay mà thôi, giao hoàng kia ở lại trong cốc, phụ trách trông coi Huyễn Long Động, đại thụy thú và tiểu thụy thú phụ trách trông coi động phủ tại rừng trúc, Vu linh ảo cảnh đã bài trừ, vậy để song đầu linh xà xấu xí trông coi bên ngoài cửa cốc, cho dù có người tiến vào mà nói, chỉ sợ không thể nào tiến vào trong cốc được, ba đầu linh thú này cũng không phải dễ đối phó như vậy, chúng ta khởi hành thôi.
Nói xong, Mộng Ly liền trước một bước ra khỏi cốc, bất quá thoạt nhìn nàng có vẻ như rất khẩn cấp, làm cho ba người Vân Thiên Hà theo phía sau nghĩ rất vô cùng kinh ngạc.
Thời gian cách mấy tháng, lúc xuống Vu linh sơn, bên ngoai vẫn như cũ là gió lạnh thét gào, tuyết trắng mênh mông, toàn bộ thiên địa một mảnh trắng bạc.
Nhưng mà tâm tình hiện tại tuyệt nhiên khác nhau, bình thản mà tự nhiên.
Điều này cùng với thời điểm rời khỏi Nguyệt Miểu Sơn không giống nhau.
Điều này cũng có ý nghĩa tâm tình Vân Thiên Hà theo sự đề cao của cảnh giới tu vi, đã dần dần thăng hoa, tất cả mê hoặc mỹ lệ trong thế gian này, hoặc có lẽ là cảnh trí sự vật hoang văng, tất cả đều không thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn nữa rồi.
Sau khi hạ sơn, hét lớn một tiếng thật dài, vang vọng khắp sơn lâm, phảng phất như trong thiên địa nơi nơi đều có hồi âm.
Không bao lâu, đã nhìn thấy trong tuyết địa lất phất hoa tuyết, một thanh ảnh, có vài bóng trắng, phảng phất như quang mang điện xạ, lao vùn vụn tới đây với tốc độ cực nhanh.
Tại lúc sắp tiếp cận, tiếng hí vang hưng phấn không gì sánh được vang lên, Vân Thiên Hà nhìn thấy xa xa, Vân Bôn giống như một vị mã trung vương giả, dẫn theo bốn con ngựa trắng, mang theo vẻ kiệt ngạo đầy dã tính và linh động, theo sát sau Vân Bôn chạy phi nước đại tới gần đều là những tuấn mã thần tuấn nhất.
Vân Thiên hà nhìn mấy thớt ngựa nhu thuận theo sau Vân Bôn, không khỏi bật thốt khen:
– Mấy thớt ngựa này tựa hồ không nằm trong danh sách thiên hạ ngũ đại danh mã, thế nhưng bọn chúng lại mười phần linh động thần tuấn, hoàn toàn khác nhau so với những danh mã kia, cũng không biết là Vân Bôn từ đâu lừa được gái tới!
Nghe xong lời này, Mộng Ly trắng mắt liếc nhìn hắn nói:
– Mấy thớt ngựa này đều là Phi Tuyết Mã ít thấy trong Tuyết Vực, có điểm huyết thống Thiên Mã, nhưng so với Phi Long Câu tại Di Sương Giới, kém hơn không chỉ vạn dặm!
Vân Thiếu Hà thiếu chút nữa tắc khí, nhìn Mộng Ly nói:
– Sau này từ Di Sinh Giới nàng ít nói đến tốt hơn, những thớt ngựa này trong mắt nàng không đáng nhắc tới, thế nhưng đối với người thế giới này mà nói, bọn chúng chung quy được coi như cực phẩm hảo mã khó có được rồi, ánh mắt nhìn sự vật, tốt nhất nên theo tiêu chuẩn của thế giới này, bằng không sẽ mang tới nhiều phiền phức không đáng có, họa là từ miệng mà ra!
– Ghê tởm, ngươi cư nhiên dám dạy bản tiểu thư?
Nghe xong lời này, đôi mắt hanh của Mộng Ly trừng trừng nhìn Vân Thiên Hà, rất có bộ dáng bưu hãn của đàn bà chanh chua.
Bất quá thời điểm nàng đang muốn phát tiết, Tầm Nguyệt đột nhiên nói:
– Tỷ tỷ, đừng đùa nữa, ta nghĩ có cái gì đi sau mấy thớt ngựa này, mọi người cẩn thận một chút!
– Không phải chỉ là hai tiểu lão hổ thôi sao, vừa lúc bắt về coi như mèo ngoan chơi đùa!
Mộng Ly cũng không để những lời này trong lòng, vốn nàng định trêu đùa Vân Thiên Hà một chút, thế nhưng bị Tầm Nguyệt phá hủy bầu không khí, làm nàng không còn hứng thú gì nữa.
– Tỷ tỷ, hai tuyết hổ thế nào lại đuổi theo mấy thớt ngựa này, có thể là đang theo dõi chúng hay không?
Đường Linh Toa nói.
Vân Thiên Hà nói:
– Không cần để ý tới, mặc kệ là ai để tuyết hổ theo dõi ngựa của ta, như vậy nhất định là có mục đích, hắn không hiện thân thì thôi, nếu như lộ ra đuôi, chung quy phải trả một cái giá xứng đáng!