Cười lạnh một tiếng, Mặc Cảnh Lê nói: “Đương nhiên trẫm sẽ tra! Cao Minh! Ngươi mang thánh chỉ của trẫm đi một chuyến, nói với tướng quân cánh tây Triệu Liêm, mang Mộc Dương đến gặp trẫm, nếu kháng chỉ giết không tha!” Phía dưới một tướng lãnh ra khỏi hàng,chắp tay nói: “Mạt tướng tuân lệnh,mạt tướng nhất định mang Mộc Dương trở về hướng Hoàng thượng thỉnh tội!”Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, hắn không có hứng thú với Mộc Dương thỉnh tội hay không, hắn chỉ lo Mộc Dương có lấy đi những thủ hạ nắm hơn mười vạn binh mã hay không.Dù sao Mộc gia ở Đại Sở vẫn có chút ảnh hưởng đấy.Nghĩ nghĩ, Mặc Cảnh Lê nói: “Trẫm cho ngươi thêm năm vạn tinh binh, hiệp trợ tướng quân cánh tây phòng thủ quân Lữ Cận Hiền!”
“Đa tạ Hoàng thượng” Cao Minh cao giọng bái tạ, đương nhiên hắn hiểu rõ ý tứ Mặc Cảnh Lê. Năm vạn tinh binh này cũng không thật sự cho hắn phòng ngự Lữ Cận Hiền, mà là vạn nhất Mộc Dương có cái gì khác thường, sẽ cùng tướng quân cánh tây cùng nhau liên thủ đàn áp hắn ta.
Lão Mộc Dương Hầu nhìn trước mắt dáng người cao lớn phảng phất vẻ chính khí trên mặt Cao Minh, trong lòng ẩn ẩn có chút tuyệt vọng.Bất luận kẻ nào cũng khó có bằng hữu mà không có địch nhân, đúng lúc tên Cao Minh này và Mộc gia xưa nay không cùng bàn. Mộc gia là hậu duệ tướng môn, Cao Minh bằng tuổi Mộc Dương,nhưng gia thế Mộc gia không phải kẻ xuất thân nông thôn như Cao Minh có thể so được. Cho nên, dù Cao Minh theo Mặc Cảnh Lê khi là còn một Vương gia không có thực quyền đến sau khi Mặc Cảnh Lê lên ngôi, thì địa vị hắn vẫn không bằng Mộc Dương. Hai người này bất hòa, có thể nói toàn bộ Sở quân cao thấp cũng biết sự tình. Mặc Cảnh Lê lại tiến cử hắn đến,mặc dù có thể nói lo lắng người khác cùng Mộc Dương giao tình tốt mà thủ hạ lưu tình.Nhưng phái Cao Minh đi lại gần như tuyệt đường sống của phủ Mộc Dương Hầu.
Lão Mộc Dương Hầu chán nản ngã nhào trên đất, Mặc Cảnh Lê ngay cả liếc nhìn cũng lười quay đầu, phẩy tay áo bỏ đi.
Tên thái giám nảy giờ vẫn quỳ ở đó vội vàng đứng lên, phân phó người một lần nữa áp tải lão Mộc Dương Hầu vào thiên lao. Lão Mộc Dương Hầu hung hăng trừng mắt tên thái giám muốn nứt cả mắt, lão nhạy cảm cảm giác được ở đây có gì đó nhất định không đúng, nhưng lúc này bị Mặc Cảnh Lê giam giữ, dù cho muốn điều tra chân tướng cũng bất lực.Tên thái giám kia nhìn thoáng bốn phía không người, đột nhiên đến gần lão Mộc Dương Hầu trầm thấp cười nói: “Lão hầu gia, ngươi đừng trách ta. Ai bảo ngươi đắc tội với người không nên đắc tội?”
“Qủa nhiên là ngươi!” Lão Mộc Dương Hầu nghiêm nghị mắng.
“Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mang lão xuống canh chừng cẩn thận.Nếu để cho Định Vương phủ đem người đi, chúng ta cũng đừng muốn sống nữa rồi!” Tên thái giám phất tay nói.Lão Mộc Dương Hầu không còn sức phản kháng bị người kéo đi ra ngoài.
Một ngày sau, tin tức truyền đến làm cho mọi người vô cùng không biết làm sao.
“Khởi bẩm Đại tướng quân, Hoàng thượng mệnh tướng quân Cao Minh suất lĩnh năm vạn tinh binh đến đây tương trợ Đại tướng quân.” Trong đại trướng lập tức trầm trọng, sắc mặt thuộc cấp phủ Mộc Dương Hầu cực kỳ khó coi.
Mộc Dương cười lạnh một tiếng nói bằng giọng điệu trào phúng: “Năm vạn tinh binh đến tương trợ Triệu tướng quân?” Người ở chỗ này đều hiểu, nói cái gì tương trợ,đi năm vạn nhân mã có thể chống đỡ được chuyện gì? Hiện tại trong đại doanh có hơn mười vạn người, trong tay Mộc Dương mười vạn người, còn có Lôi Đằng Phong hơn mười vạn người, tổng binh lực lại ngoài bốn mươi vạn, binh lực cũng hơn Lữ Cận Hiền gấp hai rồi.Hiện nay lại đưa đến năm vạn người chỉ sợ không phải đối phó Lữ Cận Hiền mà là để phòng bị Mộc Dương đấy.
Triệu Liêm thở dài,hỏi: “Cao tướng quân đến chỗ nào rồi?”
Binh sĩ bẩm báo: “Cao tướng quân cách đại quân ba mươi dặm ngoài rồi.Mặt khác…Cao tướng quân phái người đến truyền lệnh…Mộc Dương Hầu mưu đồ tạo phản,thỉnh tướng quân lập tức bắt giữ hắn, đợi Cao tướng quân đến sẽ áp giải trở lại đại doanh giao cho Hoàng thượng xử lý.” Lời vừa nói ra,thuộc cấp phủ Mộc Dương Hầu nhao nhao đứng dậy,thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm mọi người.
Thời điểm Triệu Liêm đang khó xử,bên ngoài doanh trại truyền đến tiếng trống trận vang trời. trong lòng Triệu Liêm chấn động, rất nhanh đã quyết đoán, trầm giọng nói: “Mặc gia quân khiêu chiến, chúng tướng theo Bản tướng quân ra nghênh chiến!”
Nói xong,cũng mặc kệ bọn người Mộc Dương,trực tiếp đi ra ngoài. Lôi Đằng Phong đứng dậy, nhìn Mộc Dương,thở dài lắc đầu cũng đi theo ra ngoài.Trong đại trướng chỉ còn lại thuộc cấp phủ Mộc Dương Hầu thấp giọng hỏi: “Hầu gia,chúng ta…”
Mộc Dương nhắm mắt lại, kiên quyết nói: “Nguyện ý lưu lại cùng Triệu tướng quân ra nghênh chiến,nguyện ý theo ta đi,các ngươi cứ lựa chọn!” Mọi người ở đây, có mấy người im ắng rời khỏi, đi theo Triệu Liêm ra ngoài rồi.Còn lại đều nguyện ý theo Mộc Dương.Tuy lựa chọn khác nhau, nhưng lúc này không ai có tâm tư khinh bỉ ai. Đi theo Mộc Dương cũng không phải dễ đi, phủ Mộc Dương Hầu không có thế lực lớn như Định Vương phủ, không phải nói ngươi mang theo một quân đội đi có thể vẽ đất làm Vương đấy.Nhưng…những người nguyện ý theo Mộc Dương đều là tâm phúc phủ Mộc Dương Hầu, không cũng là nợ phủ Mộc Dương Hầu một mạng.
Mộc Dương liếc nhìn mọi người,trầm giọng nói: “Mộc Dương đa tạ chư vị,trở về mang đủ binh mã từng người, chúng ta lập tức đi.”
Vì vậy bên ngoài đại doanh, hai bên binh mã ra khỏi doanh trại nhưng lại đi về hai hướng khác nhau.Thời điểm Mộc Dương mang đến mười vạn binh mã, nhưng chân chính theo hắn cùng lắm ba bốn vạn người. Nhìn Mộc Dương mang binh mã rời đi,Triệu Liêm khẽ thở dài một cái, có chút tiêu điều trong mắt mang theo ý tiếc hận.Đường tương lai Mộc Dương chỉ sợ không thể đi xa.Nếu cho hắn thời gian mà nói…Mộc Dương sẽ trở thành một tướng lãnh không thua kém phụ thân hắn.Nhưng hiện tại mang theo ba bốn vạn người,lại không có lương thảo,cũng không có hậu viện, tương lai Mộc Dương có thể nói đã chú định.
Lôi Đằng Phong đứng bên cạnh Triệu Liêm,nhàn nhạt hỏi: “Triệu tướng quân cứ như vậy thả hắn đi không hối hận sao?” Triệu Liêm thở dài: “Lão phu đã tận lực,vẫn hơn đại quân bất ngờ làm phản.” Lôi Đằng Phong gật đầu nhẹ, lại để cho Mộc Dương mang đi ba bốn vạn nhân mã đối với đại quân không quá ảnh hưởng,nhưng nếu quả thật bắt hoặc giết Mộc Dương mà nói…chỉ sợ các tướng lãnh vốn có quan hệ tốt với phủ Mộc Dương Hầu khó tránh khỏi cảm giác bầu bí thương nhau, đến lúc đó lại bị người khác cố tình xui khiến,chỉ sợ tổn thất không phải ba bốn vạn nhân mã rồi.
“Nhưng tướng quân làm thế nào khai báo với Sở Hoàng?” Mặc Cảnh Lê cũng không phải lấy đại cục làm trọng, có lòng độ lượng.Chỉ sợ hắn không nhìn đến Triệu Liêm vì đại quân an ổn mà lui bước, thấy Triệu Liêm cãi ý chỉ để Mộc Dương trốn thoát.
Triệu Liêm bất đắc dĩ cười khổ,thản nhiên nói: “Lão phu hết sức nỗ lực, huống chi…Nói không chừng lúc nào đó đã chết trận sa trường rồi,nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nói thật, đối phó Lữ Cận Hiền nhưng lão phu thực không nắm chắc sẽ thắng.” Chứng kiến chuyện của phủ Mộc Dương Hầu, trong lòng Triệu Liêm cũng có một điểm băng giá.Ông chỉ là thần tử, quân muốn thần chết,thần không thể không chết.
“Tướng quân đại nghĩa” Lôi Đằng Phong thành tâm khen.
Lại nói Mộc Dương ly khai khỏi đại doanh mới chỉ hai canh giờ đã gặp phải đại quân Cao Minh.Vốn hai quân không thể nhanh như vậy gặp nhau, nhưng Cao Minh sắp đến đại doanh liền nhận tin Mộc Dương mang theo đại quân trốn đi, lập tực mang binh mã đuổi theo. Đồng thời cũng viết một phong sổ con nhanh chóng đưa về đại doanh của Mặc Cảnh Lê, viết rõ Mộc Dương mang đại quân làm phản.Thậm chí không quên tố cáo Triệu Liêm, Cao Minh nhiều năm làm trâu làm ngựa cho Mặc Cảnh Lê,lại bị những gia tộc xuất thân tướng lãnh chèn ép tới không ngẩn đầu lên nổi, lúc này có cơ hội sao lại có thể buông tha?
Hai quân gặp nhau, không nói quá hai câu,Cao Minh liền hạ lệnh xông lên giết.Trong loạn quân tử thương vô số.Thời điểm Cao Minh dương dương đắc ý, đã thấy binh mã màu đen từ đâu đi ra, vây quanh hai quân đang chém giết.
Cao Minh xem xét cờ xí màu đen trong gió, lập tức suýt bị dọa ngã từ lưng ngựa xuống.Hoảng sợ kêu lên: “Mặc gia quân…Hắc Vân kỵ…” Sắc mặt Mộc Dương cũng trầm xuống, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.Chiến lực của Hắc Vân kỵ cũng không phải tướng sĩ Sở quân bình thường có thể vượt qua,mạnh mẽ xông tới một hồi,lập tức đem trận thế của Sở quân phá thành từng mảnh nhỏ. Nam tử áo đen đứng đầu trầm giọng nói: “Nguyện ý quy thuận Định Vương phủ lập tức sẽ dừng tay!” Nam tử áo đen lấy nội thực thâm hậu hướng về bốn phương tám hướng đẩy âm thanh ra.
Những binh lính vốn tự chém giết lẫn nhau choáng váng đầu óc, bất thình lình bị Hắc Vân kỵ tập kích khiến cho giật mình.Vốn những binh lính này không hề có ác cảm với Mặc gia quân, thậm chí đối việc khai chiến với Định Vương phủ lần này có chút mơ hồ sợ hãi cùng với bất mãn.Lúc này có người dẫn đầu, rất nhanh chóng nhiều người buông xuống binh khí ly khai chiến trường.Chứng kiến Mặc gia quân như lời tướng lãnh áo đen kia nói, chỉ cần buông binh khí, không ai động thủ nữa, thậm chí còn bảo hộ bọn hắn khỏi đao kiếm trong loạn quân, lại rất nhanh nhiều người nữa buông binh khí..
Trước sau không quá hai khắc, toàn bộ chiến trường cũng đã yên tĩnh trở lại.Lựa chọn buông binh khí đầu hàng Định Vương phủ có trên vạn người,vô luận là nhân mã của Mộc Dương hay Cao Minh đều có. Mộc Dương được mấy thị vệ che chở cùng với Mặc gia quân tiếp tục phản kháng, Cao Minh cũng rơi vào tay Mặc gia quân rồi.
Tướng lãnh áo đen mang theo Cao Minh tiến lên, trầm giọng nói: “Lui ra!” Vốn còn vây quanh Mộc Dương, Hắc Vân kỵ lập tức dừng tay, cung kính né sang một bên.
Mộc Dương nhìn chằm chằm nam tử áo đen nửa ngày, rốt cục cau mày nói: “Ngươi là…Tần Phong?” Mộc Dương và Tần Phong chính thức gặp mặt cũng không nhiều,nhưng Mộc Dương vẫn nhớ rõ nam tử trầm mặc đi theo Định Vương phi lại là thống lĩnh của Kỳ Lân thần bí nhất Định Vương phủ.
Tần Phong không để ý nhẹ gật đầu,tiện tay ném Cao Minh đến bên chân Mộc Dương.
Cao Minh uể oải đứng lên, có chút sợ hãi nhìn qua Tần Phong. Hắn cảm giác mình vô cùng không may, bị Mộc Dương đè nặng không ngẩng đầu lên được,hôm nay thật vất vả Mộc Dương mới xui xẻo, bị chính Hoàng thượng phái mình tới bắt hắn, nhưng vẫn không may cùng Mộc Dương rơi vào tay Mặc gia quân. Giờ phút này, trong lòng Cao Minh thật cảm thấy Mộc Dương là khắc tinh của hắn.
“Ngươi…Định Vương phủ nghịch tặc! Ngươi thật to gan, Bản tướng quân là tướng quân Đại Sở đấy!” Cao Minh nhìn qua Tần Phong, ngoài mạnh trong yếu quát.
Khóe miệng tướng lãnh bên người Tần Phong co quắp, không nhịn được cúi đầu ho nhẹ một tiếng: “Tần Thống lĩnh, tên này có bệnh à?” Thân phận tướng quân Đại Sở đáng kiêu ngạo sao? Đặc biệt là hiện tại dưới tình huống đã trở thành tù nhân của phe đối địch?
Tần Phong nhướng mày cười cười: “Tướng quân Đại Sở thì thế nào? Hiện tại hai quân đối chọi, như ngươi nói chẳng phải ta giết được nhiều tướng quân Đại Sở thì chiến công càng thịnh?” Nghe vậy, sắc mặt Cao Minh lập tức trắng nhợt, ấp úng không dám nói nữa.
Mộc Dương nhìn chằm chằm Tần Phong, cau mày nói: “Là thủ đoạn của Định Vương phi? Xem ra Định Vương phi đã sớm tính toán tại hạ cùng Cao tướng quân gặp nhau ở chỗ này? Kính xin Vương phi bước ra, tại hạ muốn gặp mặt.” Tần Phong lạnh nhạt nói: “Vương phi hiện tại không có ở đây, chỉ sợ không thể làm theo ý nguyện của Mộc Dương Hầu được rồi.”
Mộc Dương nhíu mày: “Phải chăng phu nhân ta bị Tần Thống lĩnh mang đi? Nàng chỉ là một nữ tử vô tội,Tần Thống lĩnh thân là một tướng soái, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô gái yếu ớt.”
“Cái gì cũng không biết?” Thần sắc Tần Phong có chút cổ quái.
Mộc Dương gật đầu nói: “Đúng vậy,tại hạ thua trong tay Tần Thống lĩnh, chết cũng không tiếc.Nhưng là, chuyện của ta không liên quan nàng, xin Tần Thống lĩnh giơ cao đánh khẽ, buông tha nàng.”
Tần Phong nhìn qua Mộc Dương lắc đầu, thản nhiên nói: “Thật sự đáng tiếc.” Kỳ thật bản thân Mộc Dương không phải loại người khiến người ta chán ghét.Nhưng nếu không phải phủ Mộc Dương Hầu đắc tội Định Vương mà nói, hắn cũng không phải thế này. nước này hắn còn không quên cầu tình cho Dao Cơ, coi như có tình có nghĩa rồi. Chỉ tiếc…đều vì chủ của mình, mọi người lập trường bất đồng. Mộc Dương lại không thể không chết.
“Tần Thống lĩnh…” Mộc Dương có chút biến sắc.
Tần Phong nói: “Ta đương nhiên không đả thương Dao Cơ và Mộc Liệt.Bởi vì…”
Mộc Dương nhìn chằm chằm Tần Phong,không biết hắn muốn nói gì.Lại phát giác phần bụng mồ hôi lạnh băng lại đau đớn, kinh ngạc cúi đầu thì thấy Mộc Liệt trong ngực mỉm cười, vẻ mặt vô tội vui vẻ.Chỉ nghe Mộc Liệt cười hì hì mà nói: “Bởi vì, ta là người của Định Vương phủ!”