– Nếu không ta đi lấy chút nước đá đến đây.
– Không sao, một lát là được, đã hấp thu khoảng phân nửa, ta trở về sẽ tắm lại.
Mục Thiên Vũ nói rồi mới ý thức được gì, má đỏ lên, vận hành chân nguyên Hỏa hệ, thoáng cái hong khô bản thân.
Quần áo lại giãn ra, cảnh xuân mờ ảo liền không thấy.
– Sáng sớm mai, ta dẫn ngươi đi gặp lão tổ tông.
Lâm Minh xấu hổ ho khan, nói:
– Được!
Hậu sơn Thần Hoàng đảo, văn trúc xanh biếc phủ kín, lúc này vừa sáng sớm, hơi nước bao phủ lưng chừng núi, nhìn xa như tranh, nước suối róc rách theo gió mát chầm chậm thổi đi, cây cối trên núi dập dờn, dào dạt không ngớt.
Giữa rừng trúc có con đường dài quanh co, lá trúc hai bên còn dính sương, Lâm Minh đi trên đường mòn, cảm khái nơi này thật như tiên cảnh nhân gian.
Rừng trúc này, là chỗ Mục Phượng Tiên ẩn cư… Thúy Trúc hiên.
Cuối đường mòn, một căn phòng trúc tao nhã, đi vào đó có thể ngửi được mùi trúc thơm hòa lẫn vào bùn đất, làm người ta thoải mái.
Mục Thiên Vũ dẫn Lâm Minh đến đây, vừa muốn lên tiếng bẩm báo, bên trong đã truyền ra tiếng của Mục Phượng Tiên:
– Trực tiếp vào đi.
– Lâm Minh, sư tôn gọi ngươi, ta chờ ở đây.
Lâm Minh gật đầu, đẩy cửa đan bằng trúc, đi vào trong.
Trong nhà trúc bố trí đơn sơ, mấy chiếc ghế mây nhìn đã có năm, một cái bàn gỗ cũ, bước trên sàn trúc còn nghe được tiếng kẽo kẹt.
Mục Phượng Tiên ngồi trên ghế mây, mặc trường bào màu đỏ, mái tóc bạc trắng buộc trâm bó lại, cười nhìn Lâm Minh, chỉ vào ghế đối diện:
– Ngồi đi.
– Vâng!
Lâm Minh quy củ ngồi xuống.
Mục Phượng Tiên đã biết tin Lâm Minh đột phá Ngưng Mạch đỉnh phong, không có gì là kinh ngạc. Nàng rót một ly trà, đưa cho Lâm Minh, chậm rãi nói:
– Ngươi là đồ đệ của Dục Hoàng, cũng có thể gọi ta một tiếng sư tổ. Nửa tháng sau sẽ mở ra Thần Hoàng bí cảnh, ngươi có biết bên trong Thần Hoàng bí cảnh có những gì?
Lâm Minh lắc đầu, trước đó hắn nghe sơ qua một ít tư liệu về Thần Hoàng bí cảnh, cụ thể là gì thì không rõ.
– Thần Hoàng bí cảnh là Phượng tộc thượng cổ lưu lại, lịch sử đã phải mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí càng lâu hơn…
Lâm Minh nghe vậy trong lòng cả kinh.
– Lâu như vậy? Nhưng không phải Thần Hoàng đảo mới…
– Phải, Thần Hoàng đảo chỉ có lịch sử ba ngàn năm, tuy rằng Thần Hoàng đảo tự xưng là truyền nhân Phượng tộc thượng cổ, nhưng thực tế ba ngàn năm trước Thần Hoàng đảo cũng chỉ là tông môn tam phẩm lấy nữ tu làm chủ. Khi đó, U Ma đế thành vừa mới quật khởi, Thần Hoàng đảo bởi vì có đông nữ đệ tử trẻ tuổi, môn chủ sợ tông môn bị U Ma đế thành cướp về làm lô đỉnh tu luyện, liền dời toàn môn phái đi xa Nam Hải Thần Hoàng đảo, vốn mảnh hòn đảo này không gọi là Thần Hoàng đảo, đây là tên về sau.
– Tông môn đóng lại chỗ này, tiếp theo thiếu môn chủ gặp đại cơ duyên trên Thần Hoàng sơn, nàng là người đầu tiên tiến vào Thần Hoàng bí cảnh. Sau khi đi ra từ Thần Hoàng bí cảnh, đồng thời nàng nhận được huyết mạch Chu Tước và huyết mạch Thanh Loan, cũng lấy được rất nhiều bảo vật, về sau là một loạt hành động xây dựng Thần Hoàng đảo, cho nên đối với Thần Hoàng đảo mà nói, Thần Hoàng bí cảnh chính là nơi mạch máu.
Lâm Minh nghe mà trong lòng rung động, hắn lần đầu nghe qua lịch sử Thần Hoàng đảo, thì ra là vì có Thần Hoàng bí cảnh mới có Thần Hoàng đảo, vốn hắn tưởng rằng Thần Hoàng bí cảnh chỉ là nơi Thần Hoàng đảo dùng để thí luyện đệ tử.
Giải thích này, cũng nằm trong tình lý.
– Sư tổ, về sau vị thiếu môn chủ đó thế nào?
Lâm Minh không khỏi hỏi.
– Thiếu môn chủ, cũng chính là khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, về sau nàng dừng lại ở Toàn Đan Chí Cực, hơn hai ngàn năm trước đã thi giải luân hồi.
Lâm Minh thở dài, đây cũng là trong dự kiến, bằng không Thần Hoàng đảo đã không chỉ là tông môn tứ phẩm.
– Khai môn tổ sư lấy được cơ duyên lớn như thế, cũng không thể phong hoàng xưng đế, chẳng trách toàn bộ Thiên Diễn đại lục, cường giả phong hoàng mọi người đều biết cũng chỉ có mười người mà thôi.
– Ha ha!
Mục Phượng Tiên cười.
– Từ Toàn Đan Chí Cực đến phong hoàng xưng đế, quả thật là gang tấc tận trời. Trước ba mươi tuổi phá Toàn Đan, trước năm mươi tuổi Toàn Đan Chí Cực, trăm tuổi mới có thể phong hoàng xưng đế! Một bước này có thể kéo chân tuyệt thế thiên tài năm mươi năm, chẳng qua dù muôn ngàn khó khăn, nhưng cường giả phong hoàng không chỉ có mười người ít ỏi, chỉ là thực lực của ngươi quá thấp, không tiếp xúc tới, rất nhiều cường giả phong hoàng xưng đế ẩn cư ở góc đại lục, còn có một số dù ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng cũng không để người biết.
Lâm Minh gật đầu, mỗi lần leo lên đỉnh núi liền nhìn thấy phong cảnh tương ứng với độ cao này, chỉ có khi mình cũng trở thành cường giả phong hoàng, mới có thể chân chính tiếp xúc với thế giới của cường giả phong hoàng.
Mục Phượng Tiên đứng lên, lấy ra một hộp đỏ từ Tu Di giới, đưa cho Lâm Minh.
– Đây là tinh huyết Chu Tước, nhỏ từng giọt lên khiếu huyết trong người, sẽ đủ cho ngươi dùng tu luyện bộ phận trung tâm Chu Tước Cấm Thần lục. Ngươi phải tu luyện chăm chỉ, sớm ngày đặt chân Toàn Đan, về phần phong hoàng xưng đế, thiên phú của ngươi đã đủ, phải xem số mệnh!
Từ xưa đến nay có rất nhiều võ giả đủ thiên phú phong hoàng xưng đế, nhưng đa số trong đó hoặc là ngã xuống hoặc là gặp chuyện, cuối cùng không thể đặt chân lên cảnh giới này.
Lâm Minh hít sâu một hơi, cung kính cảm tạ, thu hồi tinh huyết Chu Tước. Phần ân tình này, hắn sẽ ghi trong lòng.
Mục Phượng Tiên gật đầu, nói:
– Ngươi đi đi, nửa tháng sau mở ra Thần Hoàng bí cảnh, ngươi sẽ có một chỗ tiến vào Cổ Phượng đại điện, trong thời gian này, ngươi chú ý tu luyện.
Lâm Minh hành lễ bước đi, trong lòng Mục Phượng Tiên cảm khái, số mệnh hư vô mờ mịt, số mệnh Lâm Minh như thế nào, lần đi Thần Hoàng bí cảnh này sẽ thể hiện ra.
Người có số mệnh sáng ngời, ví dụ như khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, sẽ có được đại cơ duyên bên trong, đáng tiếc thiên phú của khai môn tổ sư vẫn kém một bước, không thể phong hậu xưng đế.