– Ngươi càng lúc càng giống gián điệp. Nhưng xét ra vẫn chưa đủ tư cách.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ ngưng lại nhưng tích tắc sau liền khôi phục bình thường, bình thản nói:
– Ta vốn là trao đổi sinh từ học viện Sử Lai Khắc, nên có lẽ không được hoan nghênh đúng không? Gián điệp hay không gián điệp ta cũng chẳng quan tâm lắm, bản thân ta không phải là người phục vụ cho quốc gia nào. Nhưng nếu có thể, ta vẫn cố gắng không để chiến tranh nổ ra.
Quất Tử mỉm cười nói:
– Vũ Hạo, ngươi có biết mục tiêu của cả đời ta là gì không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Hai mắt Quất Tử híp lại, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, thì thào:
– Ta ghét chiến tranh, ta căm thù chiến tranh. Nhưng ta muốn báo thù cho cha ta. San bằng Tinh La là mục tiêu sinh tồn của ta.
Cô nói đến đây, ánh mắt vốn dịu dàng thoáng trở nên lạnh lùng băng giá, cô giống như vừa đeo lên một chiếc mắt kính, che giấu đi con ngươi thật của cô.
Hoắc Vũ Hạo chấn động, trong ấn tượng của hắn, Quất Tử vốn là người theo chủ nghĩa hòa bình, hắn không ngờ Quất Tử lại có thể thốt lên câu nói như vậy.
Quất Tử quay đầu nhìn hắn mỉm cười:
– Nghe câu trả lời của ta cảm thấy không thoải mái đúng không? Ta biết ngươi là người đế quốc Tinh La. Ta không mong sau này chúng ta sẽ tái ngộ tại chiến trường. Kha Kha, chúng ta đi thôi.
Sau câu nói của Quất Tử, kiện Toàn Địa Hình Tam Trắc Hồn Đạo Khí lại một cần nữa chuyển động, Quất Tử nhắm hai mắt lại trông như đã bắt đầu minh tưởng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi cạnh im lặng nhìn cô, tâm trạng có chút nặng nề. Quất Tử mang đến cho hắn một cảm giác cô ta không phải là người đơn giản. tuy hiện nay cô chỉ là một Hồn Đạo Sư cấp năm, nhưng theo những gì cô ấy nói, Hoắc Vũ Hạo chợt nhận ra cô ta tuyệt đối không phải là một Hồn Đạo Sư chỉ đắm chìm vào nghiên cứu. Trong lòng cô rốt cuộc đang che giấu những gì?
Giết cô ta?
Bỗng nhiên, trong lòng Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, sát khí vô thức nổi dậy. Không hiểu tại sao hắn lại có suy nghĩ trong tương lai không xa, cô gái xinh đẹp này rất có thể sẽ là một kẻ thù mang đến cho mình uy hiếp rất lớn. Tuy cô ta che giấu tâm tư rất giỏi nhưng ban nãy, một chút sơ hở đã đủ làm hắn rung động không thôi. Khả năng che giấu của cô ta còn giỏi hơn cả hắn wnxa.
Nhưng mà, hắn có thể ra tay không?
Không thể.
Hắn không sao quên được ánh mắt đầy cảm xúc khi Quất Tử gọi tiếng cha vào tối hôm qua. Cảm giác đồng cảm với nỗi đau mất người thân đã khiến hắn không thể nào ra tay được.
– Ngươi đã nghĩ như vậy, tại sao còn nói cho ta biết nhiều đến thế?
Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc không kiềm được phải lên tiếng hỏi.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện ngăn cách Kha Kha đang ngồi phía trước, đây là tác dụng từ Hồn Đạo Khí cách âm, rõ ràng là không muốn Kha Kha nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người ngồi phía sau, Quất Tử xoay đầu cười nói:
– Vì ngươi còn quá non nớt, chưa đủ tư cách là đối thủ của ta. Nếu có ngày ta thật sự phải chết trên chiến trường, ta hi vọng mình có thể chết trong tay ngươi. Được cảm nhận hương vị cái chết giống cha ta ngày xưa, nghe cũng có vẻ không tệ.
Tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo lại chấn động, hắn nhìn thấy trong đáy mắt của Quất Tử là hình ảnh của mình ngày xưa, đây là hắn thuở vừa rời khỏi phủ Công Tước, chẳng qua do cô che giấu quá tốt nên trước nay hắn chưa từng phát hiện. Tất cả cũng vì bữa cơm hôm qua mới gợi ra được bí mật mà cô chôn giấu tận sâu trong đáy lòng.
– Ngươi dựa vào gì mà đòi tham gia chiến tranh?
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi. Quất Tử tuy là Hồn Đạo Sư cấp năm, Hồn Lực còn đến bậc Hồn Vương nhưng Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hề e ngại thực lực của cô.
Quất Tử mỉm cười nói:
– Ngươi đoán thử xem? Ta chỉ có thể nói, vũ lực chưa chắc có thể quyết định tất cả.
Cô hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng làm sao nói hết cho Hoắc Vũ Hạo biết được.
– Hôm nay những lời ta nói với ngươi chỉ do nhất thời bộc phát mà thôi. Thật lòng ta không lưu luyến mấy cuộc sống tại thế giới này, vì căn bản, trên đời này không còn gì đáng để ta lưu luyến. Nhưng ta phải sống, để báo thù cho cha và mẹ. Ta hoàn toàn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của mẹ ta khi nghe tin cha ta tử trận. Trong giây phút ấy, cả thế giới dường như đều sụp đổ. Thôi được rồi, ta biết ngươi không tin ta có thể làm được, ngươi cứ coi như mình vừa nghe ta kể chuyện cũ ngày xưa đi.
Nói xong, Quất Tử liền thu hồi kiện Hồn Đạo Khí cách âm.
Thật sự chỉ là chuyện cũ ngày xưa sao? Hoắc Vũ Hạo không thể xác định được, nhưng Vận Mệnh Nhãn trên trán hắn lại khẽ chấn động, rất khẽ, dường như nó muốn nói cho hắn biết cái gì đó, có điều, khi hắn cẩn thận cảm nhận thì lại không phát hiện được bất cứ gì.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn Quất Tử thật sâu, lòng tiếp tục thầm suy nghĩ.
Kha Kha ở phía trước hoàn toàn không nhận ra hai người sau lưng vừa trò chuyện với nhau, cô đang bận dốc toàn lực chăm chú vận chuyển Hồn Lực. Lúc này kiện Hồn Đạo Khí đã đi đến một nhánh của dãy núi Cảnh Dương, lúc này, tác dụng của mấy cái chân bắt đầu phát huy. Quá trình di chuyển vẫn chòng chành như trước, nhưng tốc độ không hề giảm bớt, quả cầu kim loại dưới sự điều khiển của Kha Kha không ngừng tiến về phía trước, lát sau, bọn hjo đã đến được một sườn núi nhỏ.
Quất Tử cũng không tiếp tục trò chuyện với Hoắc Vũ Hạo nữa, cô lấy giấy bút ra, vừa quan sát vừa cẩn thận ghi chép lại, hiển nhiên đây là bản báo cáo quá trình thử nghiệm kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí.
– Kha Kha, nếu cậu mệt cứ nói một tiếng.
Quất Tử nhắc nhở.
– Ừ.
Kha Kha đáp, gương mặt cô đã có chút tái nhợt, Hồn Lực cuồn cuồn di chuyển, điên cuồng chui vào trong kiện Hồn Đạo Khí khổng lồ này.