Cố Thanh Sơn rót đầy một ly rượu, đưa cho quân nhân trẻ tuổi, hai người lại uống thêm một ly nữa.
“Hình như bệ hạ có vẻ rất vui.” Cố Thanh Sơn nói.
Quân nhân cởi một nút áo phía trên cùng ra, thả lỏng nói: “Đúng vậy, trước khi đến hành cung, bệ hạ theo lệ vào núi đi săn, bắt được rất nhiều con mồi. Bắt đầu từ khi đó, tâm trạng của bệ hạ đã tốt lên rất nhiều.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Mọi người đều đi cùng nhau sao?”
Quân nhân không được tự nhiên nói: “Trong lần đi săn kia, bệ hạ không cho chúng tôi đi theo, nói là nhiều người quá sẽ làm con mồi chạy mất, mất vui.”
Cố Thanh Sơn nói: “Trước giờ bệ hạ đi săn đều không để cho người khác đi cùng?”
“Cũng không phải, chỉ là trước ngày hôm đó, ngài ấy nhất thời hứng lên không cho bọn tôi đi cùng.”
“Ông ấy nhất định chơi rất đã.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Đúng vậy, sau khi trở lại trên mặt đầy niềm vui.”
Cố Thanh Sơn chìm vào suy tư.
“Hừ, anh không đánh cược với cậu ấy, lại còn ngồi đó tán chuyện, là có ý gì?” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.
Hai người nghiêng đầu nhìn sang, hoá ra là Công chúa điện hạ.
Công chúa nổi giận đùng đùng trừng sĩ quan kia một cái, xoay người chạy đi.
“Xin lỗi.” Quân nhân trẻ tuổi nói.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn rộng lượng phất phất tay.
Quân nhân trẻ tuổi liền nhanh chóng đuổi theo công chúa.
“Một mình đi săn…” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Theo như mấy lời ám chỉ của Hoàng hậu Valrhona, Hoàng đế đã thay đổi không giống trước kia nữa. Cũng chính vì thế mà bà thức trắng đêm đánh bài, cũng là vì bảo vệ mình. Một khi bị Hoàng đế biết bà đã phát hiện gì đó, Hoàng đế ắt sẽ giết người diệt khẩu.
Như vậy, mấu chốt vấn đề nằm ở buổi đi săn ấy.
Cố Thanh Sơn ngồi một mình ở trong góc, uống từng ngụm rượu nhỏ.
Khi những phu nhân cùng các tiểu thư tới mời hắn khiêu vũ, hắn cũng không cự tuyệt. Một vài nhân vật có tiếng trong xã hội đến trò chuyện với hắn, hắn cũng tiếp lời đối phương, nói một vài chuyện lý thú.
Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn dung nhập vào bữa tiệc này, dung nhập vào trong xã hội thượng lưu của Phục Hy.
Hắn lẳng lặng chờ đợi bữa tiệc kết thúc.
Đêm khuya, nhạc hết người đi, bữa tiệc đã đến hồi kết. Rất nhiều người uống say bí tỉ, được đưa vào phòng nghỉ ngơi, mà Cố Thanh Sơn cũng được sắp xếp cho một phòng.
Hắn đứng yên ở trong phòng, phóng thần niệm ra, lướt qua khắp hành cung.
Những quý tộc trẻ tuổi kia tìm đến một phòng khách nhỏ, tiếp tục ăn uống thỏa thích cùng nhau tán gẫu, quân nhân trẻ tuổi cùng công chúa Phục Hi cũng ở đó. Bọn họ dư thừa tinh lực, đang chơi đến lúc hưng phấn nhất.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua, bọn họ không có cảm giác gì.
Mặt khác, trong phòng Nghị sự của Hành cung, đèn đuốc vẫn thắp sáng trưng. Tuy đêm đã khuya, nhưng Hoàng đế vẫn còn đang bàn chuyện với mấy cận thần.
Còn trong gian phòng của Hoàng hậu, ván bài vẫn đang tiếp tục.
Hoàng hậu đánh một lá bài ra: “Ngũ Đồng.”
Một phu nhân cười nói: “Ngũ Đồng, tới.”
Hoàng hậu than thở: “Không ngờ hôm nay lại thua nhiều như vậy.”
Lúc này giọng nói của Cố Thanh Sơn đột nhiên truyền tới, Hoàng hậu lập tức đẩy bài ra, đứng lên nói: “Ta thấy hơi đói rồi, các ngươi đi xem phòng bếp có điểm tâm gì hợp khẩu vị không, chọn một ít mang tới đây, mọi người ăn đêm xong lại đánh tiếp.”
“Tạ điện hạ.” Mấy vị phu nhân đứng lên, hành lễ nói.
Loại chuyện nhỏ này, bình thường phân phó cung nữ đi làm là được. Nhưng Hoàng hậu lại bảo bọn họ tự đi tìm thức ăn khuya hợp khẩu vị cho mình, đây cũng là một hành động thể hiện sự thân thiết.
Hơn nữa đánh bài thì đánh bài, quy củ lễ phép nên có, mấy người bọn họ vẫn không hề dám lơ là.
Ba vị quý phu nhân liền được cung nữ đưa đi.
“Các ngươi cũng lui ra đi, để ta an tĩnh một lát.” Hoàng hậu căn dặn.
Mấy cung nữ hầu hạ ở bên cạnh cũng lui xuống, trong phòng đánh bài yên tĩnh trở lại.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn lại xuất hiện lần nữa.
“Điện hạ, bây giờ xin hãy nói rõ tình huống cụ thể cho tôi.”
Hoàng hậu nhìn về phía không khí, nói nhanh: “Hôm trước, bệ hạ một mình đi săn, sau khi trở lại thì thay đổi hoàn toàn.”