Cố Lan San chưa bao giờ chia sẻ bí mật nhỏ của mình với người khác, cho tới bây giờ cô cố gắng che giấu điều bí mật này, che giấu đến mức trong giấc mộng đêm khuya vắng người mơ thấy Hàn Thành Trì cô cũng không dám gọi anh ta ra tiếng. Cô sợ người ta biết, có lẽ tám năm cô vẫn luôn cảnh giác phòng bị, thần kinh buộc đến căng chặt. Cho tới giờ phút này cô thật sự mệt mỏi muốn tìm một người kể lể một chút, cô cảm thấy có lẽ mình nói ra sẽ còn dễ chịu hơn một chút. Cô suy nghĩ một lát nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng liền lựa chọn nói thẳng vào trọng điểm, cô nói: “Có thể là do anh ấy đã cứu tôi một mạng.”
Thịnh Thế nghe được đáp án này hơi giật mình, Hàn Thành Trì từng cứu mạng Cố Lan San, sao anh không biết, cũng không nghe người ta nhắc qua?
Theo bản năng anh liền bật thốt lên hỏi ngược lại: “Chuyện khi nào?”
“Đó là chuyện lúc tôi học lớp mười.” Vẻ mặt Cố Lan San trở nên có chút mờ ảo, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, bên khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, giọng rất lạnh nhạt lại mang theo vẻ hạnh phúc và khoe khoang: “Đêm hôm đó tôi tan học đi về nhà thì gặp mấy người chặn tôi lại trên đường.”
“Anh biết không, lúc ấy tôi rất bội phục chính tôi, tuổi rất nhỏ cũng rất bình tĩnh, trước tình huống nguy cấp mà còn gọi điện thoại cầu cứu chị.”
“Tôi chỉ kịp nói địa chỉ chỗ tôi đang đứng thì điện thoại đã bị những người đó cướp mất, sau đó mấy người kia kéo tôi từ trên xe xuống.”
Cố Lan San nhắc lại chuyện xưa còn thoáng loáng như đang trải qua chuyện đêm hôm đó, cảm thấy rất sợ hãi.