Giang Nghĩa mỉm cười: “Cho dù không thể xây dựng khu quy hoạch nghĩa trang cũng không cần lo lắng, đối với tôi mà nói vấn đề không lớn. Nhưng kế hoạch cải tạo tiểu khu Đế Hào sắp ngâm nước rồi, các người muốn thuyết phục những chủ hộ đó thế nào đi nữa, tuyệt đối là chuyện không thể. Bên nặng bên nhẹ, ông cụ chắc biết rõ.”
“Hừ!!!”
Đinh Trung ngồi phịch xuống, bởi vì văn phòng không có cái ghế nào khác, Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu không thể không đứng.
Đợi!
Chờ đợi!
Giống như Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Lượng, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài nhà tranh, ba người Đinh Trung cũng đang chờ đợi Đinh Thu Huyền tỉnh dậy.
Ấy thế mà Đinh Thu Huyền còn ngủ như chết.
Giấc ngủ này, là tròn ba tiếng.
Đợi đến hơn 3 giờ chiều, Đinh Thu Huyền có thể đã đói, cũng có thể là ngủ đủ rồi, ngồi dậy dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Điều này đã chọc điên Đinh Phong Thành, anh ta đã đứng ba tiếng đồng hồ!
Đùa chứ, năm đó khi đi học quân sự cũng chưa từng đứng như vậy, đứng tới mức hai chân anh ta run rẩy, cũng sắp tê dại rồi.
“Em ba à, em cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Em để anh hai, chị cả và ông nội chờ thật lâu!”
Đinh Thu Huyền sửng sốt, thấy Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu đang bị “phạt đứng” và Đinh Trung mặt mày tức giận, cô còn không biết xảy ra chuyện gì.
Cô đâu có làm sai cái gì chứ?
Không có, chỉ ngủ một giấc thôi mà; tóm lại không tới mức nói cô lười làm chứ?
“Ông nội, ba người tới chỗ cháu là?”
“Ha ha, Đinh Thu Huyền, em cũng biết diễn quá rồi nhỉ?” Đinh Hoàng Liễu nói với vẻ lạnh lùng: “Chúng tôi đến chỗ em vì chuyện gì, trong lòng em không rõ sao?”
Cô ta cũng đứng ba tiếng, bình thường cô ta được chiều thành quen, đâu từng chịu khổ như này, bây giờ trong bụng đầy “thuốc nổ”, sẽ “nổ tung” bất cứ lúc nào.
Đinh Thu Huyền vội vàng đứng dậy: “Chị cả, em thật sự không biết chị đang nói gì.”
Đinh Hoàng Liễu hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi không thèm để ý cô.
Cuối cùng, vẫn là Đinh Trung từ từ nói: “Thu Huyền, quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì mau giải quyết sự việc đi, sự kiên nhẫn của ông có hạn, cháu chú ý chút cho ông!”