Quỷ vương phiền muộn nói:
“Ta đã bị phong ấn sức mạnh, Huyết Yêu chắc là quên trả lại cho ta thứ mà hắn đã lấy đi.”
Cố Nhi lo lắng:
“Như vậy sao mà được, thuộc hạ đang gấp lắm. Chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa.”
Thủy Hà đưa tay sờ vào sợi dây chuyền trên cổ mình. Nàng nói nhỏ:
“Thật ra Huyết Yêu đã đưa nó cho ta cất giữ, nói ta phải đưa cho Quỷ vương, nhưng ta vẫn chưa đưa.”
Huyết Yêu không trực tiếp đưa cho Quỷ vương mà giao cho Thủy Hà quyết định. Hắn tin rằng công chúa biết nên làm gì và không nên làm gì. Hoặc hắn sợ khi có được quỷ khí, Quỷ vương sẽ làm hại đến Thủy Hà chăng.
Cố Nhi nói như kiểu không thể tin được:
“Phu nhân, người đang nghĩ gì vậy, đáng lý người phải đưa cho ngài ấy sớm chứ?”
Thủy Hà trừng mắt nhìn Cố Nhi khiến ả giật thót mình, nàng còn hét vào mặt ả:
“Ai là phu nhân của ngươi?”
Cố Nhi nói nhỏ tí ti:
“Thì công chúa chứ ai? Hai người đã có con với nhau luôn còn gì.”
Thủy Hà tính lao tới cho Cố Nhi một trận ra trò. Làm sao ả có thể nhắc đến chuyện đó như một điều hiển nhiên và bình thường như thế. Bộ ả đã quên nàng và Quỷ vương vì sao mà có con với nhau hay sao.
Quỷ vương cảm nhận cơn giận của Thủy Hà đang một lần nữa bộc phát thì mở lời:
“Cố Nhi, đừng nói bậy nữa.”
Cố Nhi nói nhỏ vô tai Quỷ vương:
“Nhưng công chúa là người của ngài mà, thuộc hạ phải gọi phu nhân chứ?”
“Đừng chọc giận nàng ấy nữa. Ngay cả ta cũng không được phép gọi tên của nàng ấy.”
“Thuộc hạ thấy hai người có vẻ tình tứ mà?”
Cái câu nói ấy của Cố Nhi lọt vào tai của Thủy Hà và nó khiến nàng vừa xấu hổ vừa muốn nổi khùng với ả. Nàng quát tháo:
“Ai tình tứ với hắn?”
Cố Nhi kinh ngạc nói:
“Thuộc hạ nói nhỏ vậy mà phu nhân cũng nghe được sao?”
Thủy Hà vẫn chưa muốn bỏ qua cho Cố Nhi. Chuyện mà nàng quyết định, rằng không giết ả ta nữa đúng là hối hận vô cùng. Nàng muốn đánh ả một trận, ít ra nàng muốn bịt cái miệng của ả lại.
Cố Nhi cũng cảm nhận được Thủy Hà không có thích đùa giỡn kiểu đó. Vậy nên ả đổi chủ đề, ả nói lớn:
“Nói chung không có quỷ khí thì chúng ta coi như bỏ đi, không cần vào cõi Vô Định nữa, kế hoạch của Huyết Yêu cũng thất bại luôn.”
Thủy Hà đưa tay giật mạnh sợi dây chuyền và ném nó cho Quỷ vương một cách thô bạo, sợi dây chuyền đó chứa linh lực của gã. Gã lập tức chụp lấy, rồi ném xuống đất, gã xòe lòng bàn tay ra thu lấy làn khói đỏ từ mặt sợi dây chuyền.
Quỷ vương gào lên:
“Cố Nhi bảo vệ Thủy Hà, là Vọng Âm.”
Cố Nhi dường như hiểu được lời của Quỷ vương, ả nhanh chân lao tới ôm Thủy Hà và lao vào trong căn nhà nhỏ. Ả dùng thần lực tạo ra một lằn chắn, rồi dúi đầu của Thủy Hà vào bộ ngực của mình.
Quỷ vương vừa lấy được quỷ khí đã bộc phát Vọng Âm, thứ âm thanh kinh khủng vang vọng khắp nơi khiến cả khu rừng tan tát. Bầu trời trên cao chuyển sang một màu đỏ kì dị. Có thể cảm nhận tiếng động vật kêu la thảm thiết, Vọng Âm của Quỷ vương đã phá vỡ tai của chúng.
Thủy Hà cũng nghe được thứ âm thanh khủng khiếp kia. May mà Cố Nhi đã hành động rất nhanh, nếu không nàng tin rằng cả hai sẽ bị thương bởi Vọng Âm của Quỷ vương. Nàng đã từng nghe qua một chút về Vọng Âm, lại chưa từng tận tai nghe thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vọng Âm của Quỷ vương mạnh đến nổi phá vỡ một rào chắn xung quanh thứ gì đó, khiến nó nứt ra từng mảnh nhỏ. Quỷ vương nghe rõ âm thanh rơi vụn của nó. Gã nhìn về bên trái ngôi nhà và thấy rõ ràng một cánh cửa to lớn, cao chọc trời đang từ từ hiện ra trước mặt mình.
Quỷ vương đằng hắng vài tiếng, muốn gọi Thủy Hà cùng Cố Nhi đang trốn trong nhà. Khi cả hai ra bên ngoài, gã chỉ tay về phía cánh cửa. Cố Nhi tươi cười đắc thắng, ả suýt nữa nhào vào lòng Quỷ vương ăn mừng, Thủy Hà đã túm được tóc ả và giật mạnh trở lại.
Thủy Hà mỉa mai:
“Ta tưởng ngươi nói ngươi đang gấp lắm mà, còn có thời gian ôm ôm ấp ấp nữa ư?”
Cố Nhi gượng cười cho qua chuyện. Ả thật không tinh ý một chút nào, Thủy Hà nhất định không muốn ả đàn bà nào chạm vào người đàn ông của mình (nếu là ả ả cũng không thích như thế). Ả cười cười với Quỷ vương rồi đưa chuỗi hạt chứa mười hai viên ngọc nhỏ cho Quỷ vương và nói:
“Thuộc hạ là gián điệp, hay cách gọi ngày xưa mà hai người hiểu là nội gián của Huyết Yêu. Tiểu ma vương vẫn bình an và hai người không cần lo lắng. Tuy nhiên, thuộc hạ phải đợi hai người trả lại chuỗi ngọc, Nguyên Sâm có thể nghi ngờ thuộc hạ nếu thuộc hạ đi quá lâu, thuộc hạ đã trộm nó một lúc thôi.”
Cố Nhi tiếp tục nói bằng giọng rất ư là nghiêm trọng:
“Hai người không có nhiều thời gian đâu. Sau khi hai người vào bên trong, thuộc hạ sẽ đóng cánh cổng lại. Thuộc hạ biết Huyết Yêu giao cho hai người lấy thứ gì đó bên trong cõi Vô Định, sau khi lấy được, hai người phải nhanh chóng về lại cổng chính. Nếu cánh cổng vừa hé mở, hai người phải nhanh chóng thoát khỏi đó, nếu không hai người có thể bị kẹt lại mãi mãi.”
Cố Nhi rất gấp gáp, Quỷ vương và Thủy Hà còn chưa kịp định thần, chưa kịp phản ứng với câu nói của ả đã bị ả lôi đi. Thủy Hà còn chưa nhớ rõ khuôn mặt ả để có cơ hội giết ả khi gặp lại.
Cố Nhi quay sang nói riêng với Thủy Hà:
“Không phải phu nhân muốn giết thuộc hạ sao? Phải sống sót đấy nhé, thuộc hạ đợi phu nhân ra ngoài rồi sẽ thỉnh tội với người sau.”
Cố Nhi đứng trước cổng của cõi Vô Định, ả phi người lên, gắn chuỗi hạt vào đúng nơi. Khi cánh cồng vừa dịch chuyển được một chút, ả hét lớn cho Quỷ vương và Thủy Hà đi vào. Xong xuôi, ả rút chuỗi hạt ra khỏi cửa, ngay lặp tức đóng cảnh cửa lại. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt và Cố Nhi lặp tức quay trở lại phòng của Trúc Chi.
Cố Nhi trở lại bên giường của Trúc Chi, thầm hy vọng quỷ kiếm vẫn còn đang hôn mê, thầm hy vọng nó chưa tỉnh. Nhưng cái hy vọng thật nhiều thường gây thất vọng rất nhiều. Khi ả đến bên giường, ả đã thấy Trúc Chi tỉnh như ruồi và ngồi đó nhịp chân.
Quỷ kiếm vừa thấy Cố Nhi đã cười cười thân tình, giống như việc ả đi giao chìa khóa là do nó bày trò chứ không phải Huyết Yêu, giống như nó đang nắm một cái đuôi rắn của ả mà chỉ cần ả hó hé một câu nó sẽ biết cách khiến ả đau đớn.