Cô ngẩng đầu, nhìn Tịch Xuyên.
Không cần khách sáo.” Tịch Xuyên nhìn cô cười cười: Hai đứa con cô rất đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.”
Sắc mặt Tịch Xuyên rất tự nhiên, cười rất ôn hòa, đôi mắt nhìn Hứa Dinh Dinh không có bất kỳ bất thường nào.
Hứa Dinh Dinh nhìn thấy nụ cười tự nhiên không chút bất thường trên mặt anh, con ngươi khẽ lóe, hơi cúi đầu, bờ môi mím chặt, xem ra, anh thật sự hoàn toàn không biết cô.
Anh không chỉ không biết cô, hơn nữa còn quên sạch tất cả giữa họ.
Chỉ hai năm, anh lại không nhớ ra cô chút nào sao?
Hứa Dinh Dinh cảm nhận được tim như bị gì đó hung hăng đập vào, rất đau, cũng rất khó chịu.
Anh, sao anh chậm vậy, em và mẹ đợi anh nửa ngày rồi.” Đường Vũ Kỳ chạy tới, kéo tay Đường Minh Hạo, nửa oán hận nửa nũng nịu.
Bé nhà cô thật sự rất đáng yêu.” Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, mặt tràn ra nụ cười ôn hòa, hai đứa bé thật sự quá khiến người ta yêu thích, anh càng nhìn càng thích.
Hứa Dinh Dinh nhìn anh, muốn nhìn ra chút bất thường trên khuôn mặt anh, nhưng lại chỉ nhìn thấy nụ cười mỉm ôn hòa của anh.
Chỉ là vào lúc này, nụ cười ôn hòa như vậy của anh lại khiến cô cảm thấy đặc biệt lạnh, thân lạnh, lòng càng lạnh.
Không trễ nãi thời gian của anh nữa, tạm biệt.” Hứa Dinh Dinh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại, cô sẽ không thở nỗi.
Anh cho rằng cô là mẹ của hai đứa bé?
Anh và cô tách ra mới chỉ hai năm, cô làm sao sinh ra hai đứa bé hơn bốn tuổi? Vào giờ khắc này, cô không chỉ đau lòng, còn cảm thấy châm chọc.
Hứa Dinh Dinh kéo hai bé, xoay người muốn rời đi.
Đợi chút.” Chính vào lúc Hứa Dinh Dinh kéo hai đứa bé đi qua bên người anh, anh đột nhiên gọi cô lại.