Mọi người bàn luận sôi nổi, ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này, hội giao lưu đã trở thành trận chiến giữa Dương Thanh và Hoàng Chung.
Ngay cả ba gia tộc lớn nhất tỉnh lỵ cũng không có tư cách tham gia.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Hoàng Chung: “Ông tin người đàn bà này?”
“Đó là người nhà họ Hoàng tôi, sao tôi lại không tin?”
Hoàng Chung nói: “Ngược lại là cậu đấy, muốn gây xích mích giữa chúng tôi sao? Có tác dụng không?”
Dương Thanh cười lắc đầu: “Ông đánh giá mình quá cao rồi đấy!”
“Cậu có ý gì?”, Hoàng Chung cau mày.
“Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không tìm được chứng cứ?”
Dương Thanh cười hờ hững nói: “Nếu ông khăng khăng đổ thừa cái chết của con trai ông lên đầu tôi, vậy tùy ông! Ông muốn ra chiêu thế nào thì cứ việc, nếu Dương Thanh tôi lùi nửa bước xem như tôi thua!”
Một cơn gió luồng qua cửa sổ, thổi xuyên qua đại sảnh khiến cả hội trường rộng lớn trở nên lạnh lẽo.
Giang Bình vào thu, buổi tối thỉnh thoảng sẽ có gió.
Vài chiếc lá ngô đồng khô héo theo gió bay vào đại sảnh.
Hoàng Chung từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở đó.
Là người thừa kế nhà họ Hoàng, ông ta không phải là kẻ ngu.
Đương nhiên ông ta hiểu rõ, Dương Thanh không hề nói dối, cái chết của con trai ông ta rất có khả năng là do Hoàng Mai làm.
Nhưng nhiệm vụ chiếm lấy Giang Bình có thể coi là thử thách cuối cùng cho vị trí thừa kế nhà họ Hoàng của ông ta.
Một khi thành công, thì thân phận người thừa kế này xem như đã chắc chắn.
Nếu thất bại thì đừng nói đến việc củng cố vị trí người thừa kế, mà thậm chí rất có khả năng ông ta sẽ bị mất luôn địa vị bây giờ.
Nhà họ Hoàng là một gia tộc máu lạnh vô tình, không bàn tình cảm, chỉ bàn lợi ích.
“Tôi lại muốn xem thử, tỉnh Giang Bình rộng lớn này có bao nhiêu gia tộc sẽ chọn cậu”.
Hoàng Chung bỗng nhiên nói, ánh mắt liếc nhìn khắp đại sảnh, lớn tiếng nói: “Để những gia tộc quyền thế ở tỉnh Giang Bình liên kết tốt hơn, tôi dự định sẽ thành lập liên minh nhà họ Hoàng.
Bất kỳ gia tộc nào gia nhập liên minh này đều sẽ được nhà họ Hoàng chúng tôi chia tài nguyên, bao gồm cả việc khai thác thị trường ở Yến Đô”.
“Nếu gia tộc nằm trong liên minh bị những gia tộc khác chèn ép thì liên minh sẽ ra mặt giúp đỡ”.
“Ngoài ra, những nhân tài xuất sắc của các gia tộc đều có tư cách tiến vào nội bộ nhà họ Hoàng ở Yến Đô, có thể tranh giành thêm nhiều lợi ích cho gia tộc của mình”.
“Bây giờ, mọi người có thể lựa chọn được rồi!”
Giọng nói hùng hồn của Hoàng Chung vang lên như sấm bên tai của mọi người.
Mọi người sững sờ, vậy mà Hoàng Chung lại muốn thành lập liên minh nhà họ Hoàng ở tỉnh Giang Bình, đây là muốn thống nhất Giang Bình sao?
Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn cũng ngây người.
Bọn họ vốn cho rằng Hoàng Chung sẽ lựa chọn một trong hai nhà Mạnh và Ninh, sau đó nâng đỡ nhà đó thành vương tộc của tỉnh Giang Bình.
Nhưng bây giờ, rõ ràng Hoàng Chung có ý vứt bỏ nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh, thay vào đó là thành lập liên minh lấy nhà họ Hoàng làm trung tâm.
Nói cách khác, một khi liên minh được thành lập thì từ đây về sau tỉnh Giang Bình sẽ do nhà họ Hoàng định đoạt.
Thoạt nghe là liên minh nhưng trên thực tế đây chỉ là cái cớ để nhà họ Hoàng thống nhất tỉnh Giang Bình mà thôi.
“Nhà họ Hồ ở thành phố Xương đồng ý gia nhập liên minh!”
“Nhà họ Mã ở thành phố Sơn Đông đồng ý gia nhập liên minh!”
“Nhà họ Lý ở Cát Châu đồng ý gia nhập liên minh!”
…
Hoàng Chung vừa dứt lời bảy tám gia tộc nhao nhao bày tỏ đồng ý gia nhập liên minh.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn càng thêm khó coi.
Rõ ràng Hoàng Chung không hề suy nghĩ đến việc nâng đỡ bọn họ lên ngôi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay Hoàng Chung mà thôi.
Mấy gia tộc tỏ thái độ đồng ý gia nhập liên minh này thật ra đã bị nhà họ Hoàng mua chuộc từ lâu rồi.
Tỉnh Giang Bình có hơn hai mươi mấy thành phố, với khoảng sáu, bảy chục gia tộc giàu có, chỉ trong mấy mươi giây ngắn ngủi mà đã có mười mấy nhà bày tỏ muốn gia nhập liên minh trước mặt mọi người.
Hơn nữa, gia tộc gia nhập liên minh còn đang không ngừng tăng lên.
Nếu nói nhà họ Hoàng không mua chuộc trước những gia tộc này thì hoàn toàn không có khả năng xảy ra việc thế này.
“Bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu lấy cái gì để đấu với tôi?”
Hoàng Chung bỗng đứng dậy, vẻ mặt ngạo nghễ, ngập tràn tự tin nhìn Dương Thanh hỏi.
Mà lúc này số lượng đồng ý gia nhập liên minh đã tăng lên gần một nửa.
“Cho dù tất cả các gia tộc ở tỉnh Giang Bình đều đồng ý gia nhập liên minh nhà họ Hoàng thì đã sao?”
Dương Thanh dửng dưng nói: “Đối với tôi, một nắm đấm sẽ giải quyết xong ngay!”
Dương Thanh đứng chắp tay, một luồng khí thế mạnh mẽ lan tràn từ trên người anh tản ra ngoài.
Lời của anh giống như tiếng sét vang lên trong đầu Hoàng Chung.
“Cánh tay của nhà họ Hoàng hình như vươn quá dài thì phải?”
Đúng lúc này một giọng nói ngang ngược mà lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đại sảnh hội giao lưu.
Tiếp đó một thân hình rắn rỏi dưới sự bảo vệ của mấy người đàn ông vạm vỡ đang cất bước đi vào.
.