Tôi nghĩ, không phải chỉ là tin tức tiêu cực thôi sao? Làm sao mà không chịu nổi chứ.
Hơn nữa trải qua kinh nghiệm của trước kia, qua một thời gian mọi người sẽ quên hết thôi.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, không nói gì thêm, đưa tay ôm lấy tôi, trao cho tôi một nụ hôn.
Chẳng qua, nụ hôn này so với nụ hôn vừa rồi của tôi càng sâu hơn, mang theo hơi thở bá đạo riêng biệt của người đàn ông, không kiêng nể gì mà cướp đoạt toàn bộ không khí trong miệng của tôi.
Qua hồi lâu anh mới bằng lòng buông tha cho tôi.
Sau đó, tôi đứng ở đấy câu cá cùng Lý Hào Kiệt, vận may hôm nay cũng không tệ, câu được vài con cá lớn.
Trong đó có một con cao như tôi vậy!
Tôi chưa từng thấy qua con cá nào lớn như vậy.
Tôi cầm theo con cá, kích động chạy tới đầu thuyền cho bọn họ nhìn, tất cả mọi người đều nhao nhao cầm lấy để chụp ảnh.
Chờ tới khi chụp xong thì cũng đã là giữa trưa rồi.
Thủy thủ quay thuyền trở về.
Mọi người lại tự mình tìm cái chơi.
Tôi với Lý Hào Kiệt đứng ở một bên. Tôi chợt phát hiện ra, không biết trong vòng mấy tiếng trước đã xảy ra chuyện gì mà mối quan hệ giữa Khương Thanh và Ngô Tiến An dường như đã xảy ra biến hóa một cách thầm lặng.
Hai người họ đứng cùng một chỗ, Khương Thanh cũng không có bày ra ánh mắt đáng ghét nữa.
Chờ thuyền về đến bến tàu, Ngô Tiến An lập tức đưa tay kéo Khương Thanh rời thuyền, mà Khương Thanh cũng không có phản đối gì.
Cơm trưa dĩ nhiên là cá nướng rồi.
Chúng tôi cũng không trở về phòng, mà tìm chỗ ngồi chờ luôn tại nhà hàng. Có lẽ mất khoảng nửa tiếng, cuối cùng thì đầu bếp cũng bưng con cá hoàn chỉnh lên.
Lúc bưng lên, toàn thân cá khô vàng, tản ra mùi thơm của lửa than, còn có một chút mùi hương của lá nguyệt quế.
Tất cả mọi người đều đã đói bụng, ngay khi tất cả mọi người đều tràn đầy hưng phấn nếm thử món ăn thì biểu cảm trên mặt chợt cứng lại.
Tôi cũng nếm thử một miếng, hương vị cá vô cùng nhạt, chỉ có một chút vị của lá nguyệt quế và nước chanh thôi.
Mọi người đều kiểu tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy biểu cảm này của chúng tôi thì giải thích cho chúng tôi nghe, phần lớn cá câu được trên biển vì để đảm bảo độ tươi ngon của thịt cá nên đầu bếp sẽ không thêm quá nhiều gia vị.
Khương Thanh nghe xong, lập tức nói: “Cho tôi một phần tương ớt.”
“Tôi cũng muốn.” Tôi giơ tay.
Tôi nói xong, tất cả mọi người đều nhao nhao giơ tay kêu muốn.
Buổi chiều, mọi người đều tự mình đi chơi.
Sau bữa cơm chiều, tôi phát hiện ra Khương Thanh và Ngô Tiến An đã cùng nhau đi vào một gian phòng.
Chúng tôi ở đảo chơi tổng cộng là bảy ngày. Ngày thứ bảy, chúng tôi cùng bay tới thành phố Bắc rồi ở lại thành phố Bắc một ngày, tôi và Lý Hào Kiệt vừa vặn đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô một chuyến, sau đó lại cùng mọi người trở về thành phố Yến.
Ngày thứ hai sau khi trở lại thành phố Yến, buổi sáng tôi đến phòng làm việc như thường ngày, kết quả là vừa mới đến cửa ra vào thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Cửa văn phòng bị người ta phá hủy tan nát.
Theo dấu vết thì giống như bị người khác dùng búa đập vỡ đi vậy.
Tôi đi vào trong thì hít phải một ngụm khí lạnh, toàn bộ bên trong phòng làm việc đều là sơn đỏ bị vấy lên tung tóe khắp nơi!
Bàn, ghế, thậm chí ngay cả máy tính cũng đều bị đập bừa bãi.
Ghế sô pha cũng bị hủy, sau đó phía trên cũng bị giội đầy sơn màu đỏ.
Tôi từ từ đi vào bên trong, khi đi đến phòng họp thì mới phát hiện bên trong có dùng sơn đỏ viết:
[Giết cha! Giết mẹ! Giết chị!Trời đất không dung, tiện nhân đi chết đi!]
Nhìn mấy mấy chữ này, đầu óc tôi lập tức trở nên hỗn loạn.
Mấy ngày nay tôi đều không mang theo điện thoại, trong khoảng thời gian này dường như cũng đã quen rồi. Lần này tới văn phòng, tuy rằng có cầm theo điện thoại, nhưng mà tôi cũng chưa có kịp nhìn.
Lại phát hiện ra cái gì rồi sao?
Tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, bàn tay run rẩy mở tin tức.
Nhìn thấy tin tức thì quả nhiên giống như tôi suy nghĩ.
Có người đi thăm Phan Ngọc, Phan Ngọc dường như đã điên điên khùng khùng rồi, nói rằng tôi giết Tống Duyên Minh ở trên thuyền.
Người nọ trộm quay một đoạn video, trong video Phan Ngọc chỉ lộ ra một nửa mặt, bà ta khóc lóc kể lể nói: “Vì để cô ta thả Minh Minh ra mà chúng tôi đã đem hết tài sản cho cô ta rồi. Thế nhưng Tống Duyên Khanh quá độc ác, cô ta vẫn không đồng ý, cuối cùng cứ vậy mà đứng im nhìn Minh Minh bị chết cháy!”