Hai tay Liêu Hành thao tác trên quang não cực nhanh, cắn răng nghiến lợi nói: “Lão Thang, cho dù người giết ông là ai, tôi cũng nhất định báo thù cho ông!”
– ———
Phục Hy.
Ốc đảo trên sa mạc.
Hành cung.
Hoàng đế vẫn còn vui vẻ trên sàn nhảy.
Dưới sự che lấp của tầng tầng lớp lớp trang phục hoa lệ trên người quý phụ kia, bàn tay hoàng đế đã sắp chạm đến da thịt của đối phương.
Quý phụ lộ ra nụ cười bẽn lẽn, dịu dàng nói: “Bệ hạ…”
Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Chúng ta cứ im lặng đi, được không?”
Động tác trên tay ông ta vẫn không ngừng.
Người quý phụ đỏ mặt gật đầu không nói.
Khiêu vũ tiếp tục.
…
Bên kia, trong một phòng đánh bài yên tĩnh, thần niệm của Cố Thanh Sơn đã bao phủ nơi đây.
Ở trong phòng, Hoàng hậu đang đánh bài cùng vài phu nhân.
“Đêm nay chúng ta lại đánh cả đêm ạ?” Một phu nhân hỏi.
“Đương nhiên, hôm nay ta muốn thắng các ngươi.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
“Hoàng hậu không ở bên bệ hạ vào buổi tối, liệu bệ hạ có thể có ý kiến với chúng tôi hay không?” Một phu nhân khác cẩn thận hỏi.
“Ông ta ủng hộ ta tới tìm các ngươi báo thù.” Hoàng hậu nói.
Nge vậy, mấy quý phụ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Được, vậy thưa điện hạ, tôi mỏi mắt mong chờ.” Một phu nhân cười nói.
Mấy quý phụ ở đây đều là người yêu thích cờ bạc chân chính. Trong khoảng thời gian này, các bà bị Hoàng hậu giữ lại trong cung, cùng nhau dùng bữa đánh bài không hề có một câu oán hận, ngược lại còn cảm thấy rất vinh quang.
Cố Thanh Sơn chợt hiểu ra.
Thì ra là thế.
Thảo nào mấy cung nữ kia lại nói hoàng hậu vừa mới rời giường, hóa ra là vì tối nào cũng đều thức đêm chơi bài.
Bà ấy không muốn cùng giường chung gối với hoàng đế, cho nên mới lôi kéo mấy vị phu nhân đánh bài.
Hình như quả thật có vài vấn đề đang xảy ra.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cách không truyền âm với Hoàng hậu.
“Tôi là Cố Thanh Sơn.”
Giọng nói vừa vang lên, Hoàng hậu sợ tới mức đứng bật dậy. Nhưng ngay sau đó bà đã trấn tĩnh lại, thuận thế đứng thẳng người lên, cởi áo khoác ra.
“Hơi nóng, đổi cho ta một cái khác mỏng hơn đi.” Hoàng hậu vẫy tay về phía sau ra lệnh.
Cung nữ tiến lên nhận áo khoác rồi lui xuống, lại nhanh chóng mang tới một cái áo khác.
Hoàng hậu chậm rãi mặc áo khoác vào.
Tới khi bà ngồi xuống lần nữa, thì đã khôi phục vẻ điềm nhiên hờ hững vốn có của mình, tự tay tiếp tục bốc bài.
“Hãy nghe tôi nói, tối nay tôi sẽ đến tìm ngài.” Cố Thanh Sơn tiếp tục truyền âm nói.
Hoàng hậu giống như chưa tỉnh, đánh ra một quân bài: “Tam Điều!”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Tôi cho ngài một gợi ý, ngài mời mấy vị đây đi ăn khuya, trên đường ngài mượn cớ đi tới phòng bếp tự mình kiểm tra thức ăn, sau đó tìm một nơi bí ẩn, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện.”
Hoàng hậu yên lặng nghe, không có phản ứng gì.
Lại tới phiên bà bốc bài.
Hoàng hậu nhìn quân bài mình vừa bốc được, là “Bát Vạn”.
Quân bài này tuy có thể tạo thành đôi, nhưng bà không muốn ghép đôi nó với Thất Vạn.
Bà vươn tay chuẩn bị đánh “Bát Vạn” ra.
“Nếu như ngài bằng lòng gặp tôi, thì hãy đánh Cửu Điều.” Cố Thanh Sơn nói.
Hoàng hậu dừng tay lại. Bà thả quân bài trên tay xuống, nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
Bà là hoàng hậu, những người khác ngồi quanh sòng bài cũng không dám thúc giục bà.
Hoàng hậu híp đôi mắt xinh đẹp của mình lại, cất quân Bát Vạn vào trong dãy bài của mình, lật lên một quân bài khác.
“Cửu Điều!” Bà bất chợt hô lên.
Cửu Điều vừa đánh ra, người chơi tiếp theo đang định bắt đầu bốc bài, nhưng lại bị người có lượt chơi trước hoàng hậu cắt ngang.
“Đụng bài!” Người kia vui sướng nói. Bà ta quăng Cửu Điều ra cướp lượt, sau đó đánh ra một quân bài mới.
Ngay sau đó, lại tiếp tục đến phiên hoàng hậu bốc bài.
Bà nhìn quân bài mình vừa mới bốc được, lại là một quân Bát Vạn. Lúc này, bà đã có liên tiếp hai quân Bát Vạn góp thành một đôi.
Hoàng hậu khá bất ngờ, khe khẽ nhướn mày lên.