“Thiếu gia, cậu nói sau này chuyện của bọn nhỏ đều giao cho cô, cô không biết sao?”
Dì Vương nhìn cô với vẻ kinh ngạc.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cô biết cái khỉ khô!
Tên đàn ông thối tha kia tối hôm qua cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa lúc ấy cô còn từ chối, quỷ mới biết sáng ra hắn sẽ làm như vậy thật!
Ôn Hủ Hủ nín thở ở ngực, sắp tức chết rồi, cô chạy ngay lên lầu lao vào phòng ngủ của mình cầm lấy điện thoại di động lập tức bấm số gọi.
“Ong… ong…”
“Alo?”
Sau khi chuông reo lên hơn mười giây, bên kia điện thoại mới có người bắt máy, truyền đến giọng nói thấp giọng lười biếng mà lại tùy hứng.
Ôn Hủ Hủ vừa nghe đã bùng nổ: “Hoắc Tư Tước, anh thật dám coi tôi là bảo mẫu nhà anh! Anh có bị bệnh không? Tôi có phải là bảo mẫu không? Tôi là mẹ của con anh!”
Giọng nữ nổi giận lôi đình hét lên trong điện thoại, mặc dù không mở loa ngoài nhưng vẫn sẽ có chút âm thanh rò rỉ ra ngoài l.
Vì vậy các quản lý cấp cao trong phòng hội nghị ngay lập tức im lặng.
Đặc biệt mấy người ngồi gần bên tổng giám đốc, sau khi nghe thây chữ “mẹ con” lỗ tai dựng thẳng còn nhọn hơn cả chó.
Mẹ con!
Đó không phải là vợ cũ của tổng thống sao? Họ vẫn còn qua lại gần như thế từ khi nào vậy? Có thể ở trong điện thoại quát vị bạo quân này, nếu đổi thành cô Cố thì cô ta cũng không dám.
Mọi người đột nhiên vô cùng phấn khích.
Nhưng nhìn tổng giám đốc đại nhân của bọn họ, bình thường rõ ràng vui buồn thất thường, chỉ cần làm cho hắn không hài lòng một chút thôi thì hắn sẽ cho bạn không tìn vào cuộc sống từng phút một, nhưng lúc này, hắn nhận được cuộc điện thoại này lại không có chút phản ứng nào.