Ý cười tươi đẹp, giống như lúc trước.
Uyển Nhi nghĩ, có lẽ công chúa còn không biết nàng sắp phải đi rồi.
Nàng từ từ đến gần Thái Bình, đưa tay cho Thái Bình nắm, ngồi ở bên cạnh Thái Bình. Nàng hơi hơi hé miệng, cảm thấy hẳn nên cùng Thái Bình nói từ biệt trước, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
“Uyển Nhi nàng nhìn xem, mấy ngày nay chữ của ta đã có tiến bộ?” Thái Bình hiển nhiên không muốn đề cập đến những chuyện buồn phiền đó, ít nhất mấy ngày này, nàng chỉ nghĩ cùng Uyển Nhi vui vẻ vượt qua.
Uyển Nhi cúi đầu nhìn về giấy Tuyên Thành trải trên kỷ án, mặt trên đoan đoan chính chính mà viết hai chữ “trường an”.
“Trường an……” Uyển Nhi mỉm cười khẽ đọc.
Thái Bình lời nói có ẩn ý, “Đúng vậy, trường an.”
Uyển Nhi hiểu ý cười cười, Thái Bình không phải công chúa của đời trước, nàng ấy mưu tính chính là một ngày “trường an”. Năm tháng sau này, tuy nàng thường bầu bạn bên cạnh Võ Hậu, nhưng cũng không phải không gặp được Thái Bình.
Sau khi công chúa xuất giá, liền sẽ ở tại phủ đệ của nàng ấy trong thành Trường An, nàng nhớ rõ nhà nàng và phủ công chúa chẳng qua chỉ cách có một đầu phố mà thôi.
Chậm đã…… Xuất giá……
Ý cười của Uyển Nhi hơi thu lại, năm tháng làm bạn cùng Thái Bình quá mức yên bình, nàng thế nhưng đã quên mất, đời trước sang năm Thái Bình sẽ gả cho Tiết Thiệu. Không xuất cung, liền vô pháp kết giao ngoại thần, không có ngoại thần sẽ không cách nào có được quyền lực. Nhưng công chúa muốn xuất cung lập phủ, con đường danh chính ngôn thuận nhất chính là xuất giá.
Chuyện này nàng không cách nào ngăn cản.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chuyện này phát sinh. Khác biệt duy nhất chính là, đời trước nàng có thể coi như không liên quan đến bản thân, thuận tiện đem Thái Bình đẩy đi thật xa, đời này nàng cùng Thái Bình đã là lưỡng tình tương duyệt, nàng sao có thể làm như không thấy mà gió êm sóng lặng?
“Suy nghĩ cái gì?” Thái Bình hai tay nắm lấy tay Uyển Nhi, muốn ủ ấm cho tay nàng ấy một ít.
Uyển Nhi vội vàng cười cười, “Tết Thượng Nguyên năm nay, Trường An nhất định rất náo nhiệt, công chúa có nghĩ ra ngoài nhìn xem không?”
“Một năm chỉ có ba ngày này có thể ra cung, tự nhiên sẽ muốn ra ngoài!” Thái Bình nói xong, cười nói: “Nhìn thời tiết hai ngày nay, đêm Thượng Nguyên nhất định vẫn còn tuyết rơi. Cho dù cành liễu ở Bá Kiều còn đọng tuyết, ta cũng muốn chiết mười mấy cành cho nàng.”
Uyển Nhi bị Thái Bình chọc cười, “Ở đâu mà có đến mười mấy cành?”
“Một cành là một câu luyến tiếc, ta cần phải nhắc nhiều mấy câu!” Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, nắm thật chặt tay nàng, “Nàng cần phải nhớ thật kỹ cho ta! Về sau hành sự, cần phải bảo vệ chính mình trước, nếu không, ta nhất định không tha cho nàng!”
Uyển Nhi ý thức được cái gì, thử hỏi: “Hôm nay Bùi thị đã đến chỗ điện hạ?”
“Đúng!” Thái Bình cố ý chỉ nói một nửa, “A nương mệnh nàng đưa hai quyển chiết tử đến, sau Tết Thượng Nguyên, ta cũng nên làm chính sự.”
“Thiên Hậu còn dặn dò cái gì?” Uyển Nhi hỏi lại.
Thái Bình cười nói: “Chính sự này người để ta tự mình làm, người cũng không giúp ta, cũng không cho phép ta nói với nàng.” Nói, nàng vuốt một cái lên chóp mũi cao cao của Uyển Nhi, “Nàng cũng đừng hỏi thăm cái gì, việc này ta sẽ xử lý tốt, mới vừa rồi ta dặn dò nàng, nàng nhớ kỹ chưa?”
Uyển Nhi nghe ngữ khí của Thái Bình, tựa hồ xác thật không biết nàng phải đi.
Đây đã là lần thứ hai Uyển Nhi ngây ra, Thái Bình biết trong lòng nàng ấy khó chịu, nhưng nàng không nghĩ mấy ngày này cứ phải buồn phiền như vậy.
“Uyển, Nhi.” Thái Bình cố ý mỗi chữ tạm dừng một chút, “Nhớ, kỹ, chưa?”
Uyển Nhi lấy lại tinh thần, “A?”
“Xem ra là chưa ghi nhớ rồi!” Thái Bình bắt được một chữ, làm bộ muốn đến làm nhột nàng, “Phải phạt!”
Uyển Nhi vội vàng bắt lấy cổ tay Thái Bình, vội la lên: “Ta nhớ kỹ!”
“Ta không tin!” Thái Bình đột nhiên trở tay, không kịp phòng bị mà đem Uyển Nhi ấn ngã bên kỷ án, cười to: “Lần trước ta bị thương, không có biện pháp đánh trả, đừng để ta bắt được cơ hội!”
“Điện hạ!” Hai má Uyển Nhi nóng lên, nàng nhớ rõ lần trước nàng “giáo huấn” Thái Bình, vội vàng thấp giọng nhắc nhở, “Hiện tại là ban ngày…… Lỡ như……”
“Xuân Hạ! Hồng Nhụy! Trông kỹ cửa điện! Dám cả gan để người khác tiến vào, bổn cung phạt nặng!” Thái Bình lại lần nữa giương giọng hạ lệnh, che đi thanh âm của Uyển Nhi.
“Vâng!” Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lĩnh mệnh.
Uyển Nhi vừa gấp vừa thẹn, “Điện hạ là muốn ban ngày tuyên……” Nói đến chữ “dâm”, Uyển Nhi cảm thấy tim đập nhanh một nhịp, lập tức nhỏ tiếng lại.
Đáy mắt Thái Bình nhiều thêm một tia bỡn cợt, “Có gì không thể?”
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, “Điện hạ không được càn rỡ!”
“Lần trước chính là tài tử càn rỡ trước!” Thái Bình không phục mà phản bác, bắt lấy hai cổ tay Uyển Nhi, giơ hai tay nàng cao quá đầu, thanh âm thấp xuống, “Không, cho, động!”
“Khi đó là buổi tối…… A……”
Thái Bình không để nàng nói ra hết lời, xem ra Uyển Nhi nhớ rõ món nợ này. Nếu nhớ rõ, vậy nàng liền phải đòi lại!
Uyển Nhi bị Thái Bình hôn đến không thở nổi, hai tay bị quản chế, muốn cong gối đẩy Thái Bình ra, vừa lúc làm thân mình Thái Bình càng áp xuống, tất cả giãy giụa, cuối cùng biến thành ngực kề ngực, hai trái tim thình thịch rung động, nhảy lên cùng nhau.
Trốn không được, tránh không được, vậy liền trầm luân thì đã sao?
Uyển Nhi buông bỏ sức lực phản kháng, chủ động hôn lại Thái Bình, liều chết hôn lại.
Thái Bình không thể không thả lỏng sức lực nắm hai tay nàng ấy, nào biết Uyển Nhi nhân cơ hội xoay người ngồi dậy, ngón trỏ chống ở trên ngực Thái Bình, đem nàng áp đảo trên mặt đất.
Một hôn ngưng lại, hai người khẽ thở dốc.
Gian váy tách ra, Uyển Nhi ngồi trên eo Thái Bình, liếc nhìn công chúa dưới thân.
Uyển Nhi vốn trời sinh diễm lệ lại lạnh lùng, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi xuân, hai má đỏ hồng làm cho lòng người thêm thèm muốn. Mới vừa cùng Thái Bình náo loạn một hồi, lúc này tóc mai hơi tán, lại lộ ra một cổ diễm sắc mê người.
Uyển Nhi đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.
Thái Bình hoãn vài hơi, vẫn không làm chính mình bình tĩnh lại được. Muốn ngồi dậy lại hôn nàng ấy hai cái, hai tay Uyển Nhi chống lại ngực nàng, ngăn trở ý đồ của nàng.
“Điện hạ mới vừa rồi còn không trả thù đủ sao?” Uyển Nhi từ trên cao nhìn xuống, chất vấn công chúa, rõ ràng là khí thế người chiến thắng.
Thái Bình thở nhẹ, “Tài tử nghĩ sao?”
“Tất nhiên là không đủ……” Uyển Nhi cúi người xuống, dọc theo mi tâm công chúa một đường hôn xuống từng chút, “Điện hạ vô lễ…… Nên phạt……” Thanh âm đứt quãng, hơi thở so với sỏi đá phơi dưới hoàng hôn còn muốn nóng hơn.
Thái Bình mỉm cười, thừa dịp một cái chớp mắt Uyển Nhi hôn lên cánh môi nàng, đem Uyển Nhi xoay người áp xuống, làm cho nụ hôn này càng sâu thêm.
A nương nói qua, đây gọi là binh bất yếm trá.
Chú giải
Tư náo: Kẻ gây náo loạn
Giờ Sửu: từ 1 giờ đến 3 giờ sáng
Thuật yếm thắng: nguyền rủa hoặc dùng thần chú để đạt được mục đích
Lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đều có tình cảm với nhau