“Ẩn tộc thế gia.”
Giọng nói Huyền Tịch vang lên, Lam Nguyệt đứng cách Huyền Tịch không xa, thính lực của nàng cũng rất tốt, giọng nói của hắn mặc dù không lớn, nhưng nàng vẫn nghe được.
“Ẩn tộc?”
Nàng cũng có chút tò mò, bèn hỏi lại.
Hắn không nhìn nàng, chỉ trầm tư một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
“Ẩn tộc thế gia là một gia tộc rất thần bí, cũng ít xuất hiện trước mặt thế nhân. Đừng nói toàn bộ người ở đây, dù là chỗ ta cũng ít người biết về Ẩn tộc.”
“Bản quân cũng không quá rõ, chỉ biết gia tộc này tinh thông linh trận, cơ quan trận pháp tinh diệu vô cùng.”
“Linh trận, cơ quan trận pháp sao?”
Mắt Lam Nguyệt sáng lên, quả thực tràn ngập dụ hoặc.
“Ừ, truyền thừa này, ít nhiều liên quan đến linh trận hoặc cơ quan trận, ngươi có chút thiên phú về mảnh này, có thể thử sức.”
“Được.”
Lam Nguyệt gật đầu, quả thực nàng có ý định đánh chủ ý lên nó. Lúc này, Lam Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, nàng kinh ngạc nhìn Huyền Tịch.
Có lẽ ánh mắt nàng quá mức trần trụi, Huyền Tịch quay lại nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi:
“Sao vậy?”
Lam Nguyệt vội lắc đầu, nàng nói:
“Không có, chỉ là không nghĩ ngươi sẽ nói nhiều như vậy.”
Huyền Tịch dời ánh mắt, lạnh nhạt nói:
“Bản quân chỉ là nói lời cần thiết, không nói lời thừa thải. Bản quân cũng không phải tích tự như kim.”
Lam Nguyệt: “……” tốt lắm, ta thấy ngươi vốn là tích tự như kim! Từ lúc gặp ngươi, đây là lần đầu ngươi nói nhiều hơn hai câu!
Phượng Lam Uyển đứng bên cạnh Tuyết Phong Trần, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi:
“Công tử, truyền thừa chúng ta nhất định phải lấy, không thể để bọn họ giành được.”
Tuyết Phong Trần liếc nhìn nàng một cái, nụ cười phản phất tựa gió xuân:
“Truyền thừa có đạt được hay không, chỉ có thể xem năng lực của các ngươi. Người tranh truyền thừa nhiều hay ít, có liên quan sao?”
Phượng Lam Uyển nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn liền đỏ mặt, nàng cúi đầu, ôn nhu nói:
“Công tử dạy phải.”
“Một đám ngu xuẩn, đừng nói là truyền thừa, đến đi vào bên trong cũng khó.”
Hắn nói xong, sau đó xoay người bước đến chỗ Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch.
Phượng Lam Uyển còn định nói gì đó, cuối cùng cũng vẫn lựa chọn ở lại cùng các đệ tử.
Nàng là dẫn đội, không thể rời khỏi đội hình.
“Mở rồi, bí cảnh mở rồi!”
“Mau, mau lên! Truyền thừa thuộc về chúng ta.”
“Mau lên! Hahaha, truyền thừa là của chúng ta.”
“…”
Cánh cửa vừa mở ra, vô số tu sĩ dẫm đạp lên nhau chạy vào.
Tuyết Phong Trần nhìn đám người trước mắt, chỉ cười lắc đầu. Lại nhìn sang bên cạnh, thấy Lam Nguyệt vẫn đứng yên bất động, không khỏi tò mò:
“Ngươi sao vẫn còn ở đây? Không sợ người khác dành mất sao?”
Lam Nguyệt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
“Đám đồ tôn của ngươi cũng chưa đi, âo ngươi không hỏi bọn họ?”
Tuyết Phong Trần: “….”
Lại chê hắn già!!!
Ngươi nhìn nam nhân bên cạnh ngươi, ta so với hắn chính là gặp tổ tông! Còn chê hắn già!? Hừ.
Tuyết Phong Trần ngậm miệng không nói nữa, chỉ có thể bên cạnh quan sát. Không riêng đám người Lam Nguyệt, hai đại tông môn khác đều không tham gia.
Đại đa số tán tu đều xông vào, cũng chỉ một ít là bên ngoài chờ đợi.
Đám người xông vào không quá một khắc, đều ầm ầm từ bên trong muốn tràn ra.
“Cứu ta! Cứu ta với!”
“Aaaaa… ta chưa muón chết, cứu…”
“…”
Vô số tiếng thét thảm thương truyền ra.
Lam Nguyệt cau mày, Ải thứ nhất đã lợi hại như vậy? Cũng không biết là cái gì.
Xem ra nàng cũng nên hành động rồi.
Lam Nguyệt vừa muốn đi đã bị Huyền Tịch ngăn cản.
“Đại Thần?”
Huyền Tịch thu hồi bàn tay chắn trước mặt Lam Nguyệt, lạnh nhạt nói:
“Là Dơi Hấp Huyết.”
Sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, cửa thứ nhất lại là Dơi hút máu! Loài dơi này mặc dù chỉ là ma thú cấp năm, nhưng lại sống theo bầy đàn, đối phó một con thì dễ, nhưng cả đàn…
Truyền thừa này, xem ra muốn lấy cũng không dễ dàng!
