“Phần này của em xem như lỗ lớn rồi.”
Chu Di hừ nhẹ một tiếng: “Vậy em làm xong thì anh đừng có ăn.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Nhưng anh vẫn muốn ăn. Em cho anh thuốc độc anh cũng ăn mà không phải sao?”
“Em mới không tin người miệng lưỡi trơn tru như anh.”
Chừng nửa giờ sau, cơm được dọn lên bàn.
Đàm Yến Tây đối với thức ăn trước sau như một không nóng không lạnh, ăn được, ăn ngon hay không thể ăn đều không có biểu cảm gì to lớn. Nhưng anh thực sự đang động viên cô. Chu Di nhiều lần ăn cùng anh ở bên ngoài nên biết mỗi lần anh chỉ ăn một phần nhỏ, nhưng cả bữa ăn tối nay anh lại không hề đặt đũa xuống.
Ba món ăn bình thường, cơ bản đã được tiêu diệt sạch sẽ.
Chu Di thu dọn bát đũa nhưng không đi rửa chén.
Lúc tan làm đi dạo siêu thị, cô tiện tay mua ít dâu tây để làm đồ tráng miệng. Lúc này cô mang túi đến, tìm một cái rổ thoát nước rồi rửa sạch dâu tây.
Đàm Yến Tây đi tới nói rằng tối hôm qua chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, ăn xong cảm thấy thực sự buồn ngủ, muốn đi lên giường của cô nằm chợp mắt một chút.
“Anh chưa ăn dâu tây mà.” Chu Di đưa một quả dâu tây đã được rửa sạch đến miệng anh.
Đàm Yến Tây há miệng cắn: “Tỉnh dậy anh sẽ ăn. Nửa tiếng sau em gọi anh nhé.”
Chu Di đóng vòi nước, cùng anh đi vào phòng ngủ.
Cô luôn dọn dẹp ngăn nắp, giường ngủ cũng không bừa bộn, nhưng vẫn có thói quen để một phần tài liệu ở bên gối.
Đàm Yến Tây đưa mắt nhìn: “Tài liệu công việc hả?”
Chu Di lắc đầu: “Trong viện có một đàn chị làm truyền thông quan hệ công chúng, hỏi em có biết du học sinh nào sẵn lòng viết nhật ký hành trình về du lịch châu Âu hay không. Lúc em học trao đổi ở Paris có quen với một nữ sinh, vừa khéo là một cô gái thường xuyên xách balo lên và đi. Những gì cô ấy viết em sẽ dịch ra, sau đó giao lại cho đàn chị.”
“Em có tiền nhuận bút không?”
“Có chứ, dịch một đoạn được ba trăm tệ.”
Đàm Yến Tây cười.
Chu Di lườm anh: “Cười cái gì. Dâu tây hôm nay anh ăn chính là dùng ba trăm tệ này để mua đấy.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Không phải cười em kiếm thêm chút công việc này đâu. Một đoạn tầm bao nhiêu chữ? Lương một giờ của em là bao nhiêu? Em có so sánh qua chưa?”
“Đàm tổng là thương nhân ngày ngày hốt bạc, tất nhiên là không hiểu. Công việc mình yêu thích thì không thể đong đếm bằng tiền được. Tài liệu công việc khiến em phiền muốn chết, nên em làm cái này để thư giãn.”
Cô đứng dậy, định cầm tài liệu đặt lên bàn sách thì Đàm Yến Tây ngăn tay cô lại: “Để anh xem một chút.”
“Anh không buồn ngủ à.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Đọc sách không phải dễ ngủ hơn sao?”
Chu Di nghe vậy thì đưa tay muốn lấy lại.
Đàm Yến Tây nhanh chóng đoạt được, cười nói: “Thôi anh sai rồi, để anh xem qua một chút.”
Chu Di đi ra ngoài, thay anh đóng cửa phòng ngủ.
Đàm Yến Tây tựa vào đầu giường, lật tài liệu trong tay.
Một xấp giấy A4, bên trong còn kẹp một cây bút, anh cầm trên tay nhìn xem, thân bút màu đỏ, dáng mảnh, logo phía trên cùng hình như là “MONAMI”.
Cô dường như có thói quen dịch ra rồi viết bản dịch lên giấy.
Phía trên văn bản gốc tiếng Pháp, cô dùng bút đỏ viết những chữ nhỏ bằng tiếng Trung, chữ viết rõ ràng, bên trong ẩn giấu sự gai góc. Chợt có chỗ bôi đậm, là cô đang cân nhắc từ ngữ, “hoàng hôn” và “chạng vạng” cái nào đúng hơn.
Đàm Yến Tây lướt qua những trang giấy, rồi lật về trang đầu tiên đọc từ đầu.
Anh vốn không có hứng thú với các tác phẩm văn học, nhưng không ngờ bản dịch của Chu Di rất nhẹ nhàng lưu loát, không chải chuốt quá nhiều, bình dị mộc mạc lại có chút gì đó khiến người ta phải suy ngẫm. Không biết là do văn phong của bản gốc, hay là do thói quen của cô.
Sau khi lướt qua hai ba dòng, anh đọc tiếp ở bên dưới.
Nhưng cô không dịch hết, đến nửa trang thứ hai thì dừng bút.
Đàm Yến Tây gấp tờ giấy lại thành một nửa như cũ, kẹp bút vào giữa, bỏ vào tủ trên đầu giường cho cô rồi nhắm mắt lại.
Chu Di rửa chén, dọn dẹp căn bếp rồi quay trở lại phòng ngủ.
Đèn trong phòng vẫn sáng, dường như để ngăn tia sáng này mà Đàm Yến Tây đưa tay lên che mắt.
Cô nhấn công tắc tắt đèn rồi bật đèn bàn trên tủ đầu giường, điều chỉnh màu sang vàng ấm và độ sáng ở mức thấp nhất.
Sau đó ngồi trên tấm thảm hình tròn nhỏ màu xám trên sàn ở trước giường, cánh tay đặt lên mép giường, lặng lẽ nhìn anh đang ngủ say.
Nỗi buồn mơ hồ trong lòng liên tục bùng cháy, khiến cô ngẩn ngơ quên đi cả thời gian, lúc định thần lại sờ điện thoại nhìn vào màn hình, đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
Cô không lập tức đánh thức Đàm Yến Tây.
Ánh đèn tịch mịch, bên ngoài có tiếng gió, sau khi bị ngăn cách bởi cửa sổ thì có cảm giác mờ ảo như nhìn qua lớp kính mờ.
Nơi này giống như một đảo hoang đang lung lay trong gió, nguy hiểm rình rập khắp nơi, một chỗ trú chân tạm bợ.
Ngồi đến tê cả chân, Chu Di đổi tư thế, cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy gói Raison French Black lâu không dùng tới và bật lửa ra, đốt một điếu thuốc.
Không biết có phải thuốc lá cũng có hạn sử dụng, hay do đã mở ra quá lâu mà khi hút vào lại có mùi ẩm mốc.
Tựa như thứ hút vào phổi là sương mù âm u trong đêm đông.
Chu Di hút thuốc, quyết định cho anh thêm thời gian một điếu thuốc.
Cô cố ý thong thả mà hút, nhưng vẫn thấy điếu thuốc càng lúc càng ngắn đi.
Cuối cùng chỉ còn lại một đoạn ngắn nữa là chạm đến đầu lọc thuốc lá, ngón tay đã cảm nhận được hơi nóng.
Cô siết chặt đầu lọc, nhanh chóng thở ra một ngụm cuối cùng thật dài hơi, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy mẩu thuốc rồi nghiền nhẹ lên bệ cửa sổ.
Chu Di quay lại giường ngồi xuống, đưa tay lay cánh tay của Đàm Yến Tây.
Đàm Yến Tây lập tức tỉnh dậy, buông cánh tay xuống chậm rãi mở mắt nhìn cô, rồi dần dần nhìn đến say mê, sau đó cười một tiếng: “Đã được nửa tiếng rồi à?”
“Vâng…Anh có ăn dâu tây không?”
Đàm Yến Tây không lên tiếng, duỗi tay ra kéo tay cô.
Cô ngã xuống giường, tai dán vào ngực anh, cách lớp áo len trắng trên người anh nghe rõ nhịp tim đang đập ổn định.
“Đàm Yến Tây”
“Ừ”
Chu Di hít vào đều là hơi thở lành lạnh trên người anh.
Giống như sáng sớm tuyết rơi, lúc mở cửa ra, cơn gió ùa vào mặt.
Ngắm nhìn bầu trời trắng xóa, thấy mọi thứ hoàn toàn trống trải, tĩnh lặng và sáng trong.
Có lẽ vào lúc này trống trải là dưới đáy lòng, tĩnh lặng là từng hơi thở, sáng trong là tình yêu vô cùng thuần khiết của cô.
Giọng cô rất nhẹ, tựa như nhiều thêm một phần nữa sẽ gây ra rắc rối: “Chúng ta dừng lại ở đây đi”.