Cô chọt chọt trán Phó Văn Thiện: “Còn mày, đến giờ vẫn chưa yêu đương một lần nào. Có mất mặt không hử?”
Phó Văn Thiện cười lạnh một tiếng, tràn ngập khinh thường: “Ai mà không có người yêu chứ? Không phiền mọi người nhọc lòng.”
Phó Văn Nhã vừa nghe đã biết có biến, nhưng cô cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Dù sao giá trị của Phó Văn Thiện bày ra đó, đương nhiên sẽ có rất nhiều yêu tinh nhỏ lao vào hắn rồi.
Cô chỉ ngước mắt lên, hỏi: “Mày có người yêu rồi hả? Ai vậy? Người trong giới à?”
Phó Văn Thiện không muốn nói cho chị hắn: “Mới vừa xác định quan hệ thôi, chị đừng có hỏi thăm. Nếu doạ người ta chạy mất thì em không để yên cho chị đâu.”
Phó Văn Nhã cũng lộ vẻ khinh thường, chậc một tiếng: “Không hỏi thăm thì không hỏi thăm. Vốn chị thấy mày mới yêu đương lần đầu nên chị định kiểm tra giúp mày một chút, không cảm ơn thì thôi.”
Phó Văn Thiện kiêu ngạo liếc nhìn chị gái một cái, khoe khoang: “Không cần đâu, người yêu của em cực kỳ tốt. Chị cho rằng em giống chị à? Chỉ biết nhìn mặt thôi.”
Không phải hắn chém gió chứ cả đội bóng người yêu cũ của Phó Văn Nhã đều không bằng một Tạ Vãn Tinh của hắn đâu.
Phó Văn Nhã giận dữ: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói chị chỉ biết nhìn mặt à? Mày ế đến bây giờ còn không phải là vì mê mặt đẹp hả?”
Hai người bất đồng quan điểm suýt chút là đánh nhau. Chị một câu em một câu bắt đầu cãi nhau, chỉ số thông minh tuột thẳng xuống đáy, tựa như quay lại lúc bé hở ra là nắm đầu nhau vậy.
Phó Quân Lan nhìn lướt qua bọn họ, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Thậm chí y còn lười nghe bọn họ cãi nhau vì cái gì. Công việc xong xuôi thì bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
…
Chuyến bay mất hơn 10 tiếng mới hạ cánh. Lúc máy bay đáp xuống, trong nước đã là buổi tối nhưng bên này vẫn là sáng sớm.
Phó Văn Thiện lập tức nhắn tin cho Tạ Vãn Tinh, nói hắn đã tới rồi.
Tạ Vãn Tinh trả lời trong vòng một giây: [Bây giờ em đang ở một mình hả?]
Phó Văn Thiện: [Không phải, em đang trên đường đến nhà ông chú em. Còn có anh trai và chị gái em nữa.]
Hắn biết Tạ Vãn Tinh muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng không biết hắn có đang ở một mình hay không.
Phó Văn Thiện nhắn tiếp: [Đợi lát nữa về phòng em nói chuyện với anh sau nhé.]
Tạ Vãn Tinh gửi lại một icon vui vẻ, là một con mèo béo quẫy tới quẫy lui.
Phó Văn Thiện bật cười.
Phó Văn Nhã đã sớm để ý sắc mặt của em trai mình, vừa nhìn đã biết là đang nói chuyện với người yêu rồi.
Trong lòng cô cũng thầm thấy ngạc nhiên. Đời này cô còn chưa từng thấy biểu cảm dịu dàng như vậy của Phó Văn Thiện đâu. Xem ra thằng ba rất quan tâm người yêu này nhỉ?
…
Ông chú của Phó Văn Thiện sống trong một trang viên.
Lúc nhỏ Phó Văn Thiện cũng từng đến đây chơi vài lần lúc nghỉ hè nên rất quen thuộc.
Ba anh em đi chào ông chú tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn phấn chấn trước rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Phó Văn Thiện vừa về phòng đã vội gọi điện thoại cho Tạ Vãn Tinh, bên kia vừa bắt máy đã nghe hơi ồn ào.
“Anh đang ở đâu vậy? Hình như em nghe thấy tiếng người khác nói chuyện.”
“Anh đang trong phòng nghỉ sau hậu trường. Không phải anh đã nhận một vở kịch à? Giờ anh đang tập luyện nè.” Tạ Vãn Tinh cười nói.
“Bên ngoài có hơi ồn nên truyền vào tận phòng nghỉ. Em thì sao? Về tới phòng rồi hả”
“Đúng vậy, bên em vẫn đang là buổi sáng.” Phó Văn Thiện chuyển sang cuộc gọi video.
“Tối nay còn có buổi tiệc em phải tham gia. Đến lúc đó ông chú sẽ thông báo chuyện phân chia tài sản.”
Tạ Vãn Tinh hỏi: “Ba anh em em là người kế thừa duy nhất à?”
Phó Văn Thiện nghĩ: “Cũng không phải, còn có một người chị họ nữa, nhưng em và chị ấy cũng không thân lắm. Ông chú phân cho em một trang viên và một khách sạn suối nước nóng. Còn có một thương hiệu gì đó nữa… mấy cái khác em không nhớ rõ lắm.”
Tạ Vãn Tinh cười: “Ông chú của em rất thương em nhỉ.”
“Đúng vậy.” Phó Văn Thiện cũng thừa nhận.
“Lúc còn nhỏ em sang đây chơi, lỡ làm vỡ cái bình sứ thời Tống mà ông cực kỳ thích nhưng ông cũng không nỡ đánh em. Anh trai em phạt em không được ăn cơm chiều, ông còn lén tới cho em bữa khuya.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Tạ Vãn Tinh bên này được nhân viên công tác nhắc nhở đi tập luyện.
Phó Văn Thiện nói: “Anh đi đi, em cũng ngủ một lát đây.”
Tạ Vãn Tinh cũng không nói thêm gì nữa, cứ thế cúp điện thoại.
Nhưng sau khi tập luyện xong quay về Vịnh Hà Loan, nhìn nhà mình và nhà cách vách tối tăm không ánh đèn, anh vẫn ngơ ngác trong chốc lát.
Tạ Vãn Tinh vào phòng, lấy điện thoại ra mới phát hiện Triệu Cảnh Hoa nhắn tin cho anh, hỏi anh có muốn quà sinh nhật hay không.
Anh cười cười, nhắn lại một câu: [Em muốn lấy Oscar, anh xem…]
Triệu Cảnh Hoa trả lời trong một giây: [Biến đi! Anh còn muốn trẻ mãi không già đây.]
Hai người tám nhảm thêm vài câu thì Triệu Cảnh Hoa bị chồng y khiêng vào phòng ngủ. Y chẳng những không xấu hổ mà còn nói: [Anh phải đi làm tình đây, bái bai.]
Tạ Vãn Tinh: […]
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tạ Vãn Tinh nằm trên giường một lát.
Hôm nay thấy Phó Văn Thiện không nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật anh, thật ra anh có hơi mất mát.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hai người bên nhau cũng không bao lâu, không nhớ được cũng bình thường.
Hơn nữa giờ Phó Văn Thiện đang ở nước ngoài, cho dù anh có nói thì cũng chỉ tăng thêm phiền mà thôi.
Tạ Vãn Tinh thở dài, nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được.
Đệt! Anh cũng muốn làm tình!
Đều tại Triệu Cảnh Hoa hết!
———