– Đa tạ nàng!
Nhận lời giúp đỡ Kim Ngọc xong, Thu Đào nhìn ra cửa đã thấy trời tối hẳn. Lẽ ra giờ này thái y phải đến rồi mới đúng nhưng chờ mãi vẫn không thấy tăm hơi. Thu Đào đoán có lẽ lại là Ngọc Tú giở trò giữ chân thái y nên ân cần dặn dò Kim Ngọc nghỉ ngơi rồi một mình rời khỏi Quảng Hằng Các, định bụng sẽ đến thái y viện xin vài thang thuốc trước rồi mới đi tìm Lê Tuấn một chuyến nhờ chàng chủ trì công đạo sau.
* * *
Thang Tuyền Cung là suối nước nóng được xây dựng từ thời Lê Thái Tông, nơi đây thường dùng để nhà vua cùng các thân vương hoàng tộc đến để ngâm mình trong nước nóng vào những ngày đông giá rét.
Lê Nhân Tông chỉ khoát trên người một lớp áo mỏng, ngồi bệt trên bờ hồ tựa lưng vào một tảng đá cuội đã ẩm ướt bởi hơi nước nóng bốc lên từ dưới hồ, đôi mắt lim dim thưởng thức tiếng sáo trong trẻo réo rắt sương tan ngọc vỡ của Lê Hạo.
Hai gương mặt anh tuấn ẩn hiện sau làn hơi nước mờ mờ, tiếng nhạc thanh thoát hòa quyện cùng hương thơm của nước hồ, ánh sáng phát ra từ cả trăm ngọn nến đặt khắp nơi trong cung càng làm cho không gian thêm lung linh ảo diệu.
Lê Nghi Dân tay cầm vò Trúc Diệp Thanh trứ danh của hoàng cung, vừa bước vào vừa lớn tiếng hành lễ:
– Hoàng Thượng vạn tuế, xin thứ lỗi cho ta đã đến trễ!
Một tay cầm vò rượu quý đưa lên trước mặt, Lê Nghi Dân khẽ ngẩng đầu lên nói tiếp:
– Ta có mang theo cái này để chuộc lỗi!
Lê Nhân Tông cười hiền rồi khoát tay cho bình thân:
– Ở đây không có người ngoài, đại ca không cần đa lễ!
Lê Nghi Dân bước đến ngồi cùng vua và Lê Hạo, hắn rót ba chung rượu rồi mời hai người uống cạn. Bấy giờ, Lê Hạo mới lên tiếng:
– Không biết hôm nay có việc gì khiến đại ca vui mà lại mời tam ca và đệ đến đây? Nhị ca đâu sao không đến cùng?
– Bình Tân vương tửu lượng kém, đêm trước ở Vọng Nguyệt Lầu uống hơi nhiều nên hôm nay không thể cùng ta đến đây nữa.
Nghi Dân đáp, tay lại cầm vò rượu lên rót tiếp ba chung, đoạn nói tiếp:
– Gần đây trong cung xảy ra nhiều việc khiến Hoàng Thượng hao tâm tổn sức rồi. Sẵn dịp trời đang lạnh thế này, ta muốn cùng nhau đến đây ngâm chút thảo dược để long thể thêm khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn hơn thôi. Cũng là dịp để huynh đệ chúng ta nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút, hiểu nhau nhiều hơn một chút.
Lê Nhân Tông vẫn giữ nét mặt hiền hòa không lộ rõ cảm xúc. Tuy trước nay chàng luôn xem trọng tình huynh đệ bất chấp Thái Hậu nhiều lần cảnh báo, nhưng việc huyết thống bị nghi ngờ xảy ra đã giúp chàng phần nào nhìn ra một chút tâm tư của Nghi Dân, việc thích khách bất ngờ tấn công nhưng lại không lấy mạng càng khiến chàng thêm đề phòng Lê Hạo. Hai con người trước mắt giờ đây tuy thân thích nhưng cũng là người bên kia chiến tuyến, Nhân Tông thận trọng từng lời cốt sao không để lộ tâm tư:
– Đa tạ đại ca quan tâm!
Nói xong, Nhân Tông ngửa cổ uống cạn chung rượu thứ hai rồi cởi phăng lớp áo khoát trên, trên người chỉ còn độc một chiếc quần dài màu trắng tinh. Chàng bước xuống hồ ngâm mình xuống làn nước nóng bốc hơi trắng xóa, đôi mắt kín đáo liếc nhìn nơi ngực áo của Lê Hạo một cái rồi lên tiếng mời:
– Cùng xuống đây thôi, nước ấm lắm!
Lê Nghi Dân cúi mặt giả vờ tháo dây áo buộc chéo ngang hông, nhưng cái chính là để giấu đi nụ cười đắt ý. Kế hoạch ly gián sắp thành, hắn vui mừng nghĩ đến viễn cảnh trai cò đánh nhau ngư ông đắt lợi của mình.
Lê Hạo hết nhìn Nghi Dân lại nhìn sang vua với thái độ hơi e dè, ngập ngừng một lúc chàng nói:
– Đệ xin phép ngồi đây thổi sáo hầu hai huynh, do mấy hôm trước luyện võ vô ý để bị thương ở cánh tay, không tiện xuống nước.
Nghe qua lời thoái thác, Nhân Tông khẽ giật giật đôi mày cơ hồ như muốn mở mắt ra mà chất vấn nguyên nhân thật sự khiến Lê Hạo từ chối cởi áo, trong lòng chàng hiển hiện câu hỏi rằng phải chăng Lê Hạo muốn che giấu vết thương trên ngực chăng? Vì ngoài Nhân Tông và tên thích khách ấy ra thì không có ai biết việc chàng đã để lại vết thương trên người hắn cả. Dù trong lòng dâng lên nỗi hiềm nghi, nhưng Nhân Tông vẫn giữ nhắm nghiền mắt ra vẻ hờ hững đáp:
– Nước ấm và thơm như thế này, thật tiếc cho đệ đấy!
Thấy kế hoạch ly gián Nhân Tông và Lê Hạo sắp thất bại, Nghi Dân nheo nheo hai mí mắt, hắn chậm rãi bước xuống hồ vừa ngâm mình vừa nghĩ cách đối phó.
Lê Hạo ngồi trên bờ tiếp tục thổi sáo. Chàng nhắm mắt thả hồn theo điệu nhạc du dương.
Mặt nước tĩnh lặng trông có vẻ bình yên, nhưng dưới đáy hồ là những hòn đá nóng hổi, chỉ sơ suất một chút là có thể bỏng rát cả chân. Hệt như cục diện trước mắt Nhân Tông vậy, tình huynh đệ trong gia đình đế vương nhìn bề ngoài rất đủ lễ nghi, kính nhường lẫn nhau, nhưng bên trong lại có bao nhiêu mưu tính tranh đoạt, quyết đấu đến ta sống ngươi chết mới thôi.
Bỗng “vèo” một tiếng. Một viên đá nóng từ dưới chân Lê Nghi Dân xông ra từ dưới đáy hồ nhằm hướng Lê Hạo mà lao đi. Động tác còn nhanh hơn cả ý nghĩ, Lê Hạo dùng cây sáo đưa ra đỡ một nhát trúng ngay vào viên đá đánh “bóc” một tiếng, phản lực ấy lần này lại hướng về phía kẻ đã ra tay mà bay. Nghi Dân chống một tay lên thành hồ làm điểm tựa rồi nhanh chóng nhấc bổng toàn cơ thể lên xoay một vòng nhào lộn lên bờ, tránh được viên đá. Hắn cười khoái trá nói:
– Ha ha ha! Tứ đệ đúng là thân thủ vẫn nhanh nhạy như xưa. Đã lâu huynh đệ chúng ta không đấu vài hiệp rồi. Hôm nay có dịp ta cùng nhau biểu diễn vài chiêu cho Hoàng Thượng giải sầu vậy.
Vừa dứt lời, Nghi Dân đã phóng ngay đến bên cạnh Lê Hạo tung chiêu định bóp chặt vai chàng rồi giật mạnh, hòng giả vờ như vô ý mà kéo lệch áo của chàng đi cho Nhân Tông nhìn thấy vết thương.
Lê Hạo không kịp phản ứng với sự “hứng thú” bất ngờ của Nghi Dân, chàng chỉ đành theo bản năng nghiêng vai né trái né phải, ba bốn lần đều thoát được bàn tay đầy ác ý của hắn.
Nhân Tông bình thản ngồi yên nhìn hai người đấu võ, ánh mắt chàng luôn dán chặt vào ngực Lê Hạo, ở chỗ mà đêm qua chàng đã phóng viên đá đả thương tên thích khách.
Hơn mười hiệp đã qua, hai bên vẫn chưa phân thắng bại. Biết thân thủ của Lê Hạo không phải hạng tầm thường, muốn thắng ngay không phải chuyện dễ, nên Nghi Dân dùng quỷ kế giả vờ trong lúc giao đấu trượt chân sắp té xuống. Ngay lập tức, Lê Hạo theo phản xạ đưa cánh tay ra đỡ lấy hắn. Nghi Dân chớp thời cơ kéo ống tay áo của chàng giật mạnh xuống.
Cả hai cùng nhau ngã “ùm” xuống hồ, nước bắn lên tung tóe. Trong lúc quần thảo duới nước, Nghi Dân cố tình giật đứt dây buộc thân áo của Lê Hạo.
Lặn ngụp một lúc dưới đáy hồ, Lê Hạo trồi lên mặt nước ngay trước mặt Nhân Tông. Chàng vuốt nước trên mặt xuống cười nói:
– Đại ca lớn rồi vẫn còn nghịch như vậy! Đệ thất lễ trước mặt hoàng huynh rồi.
Nhân Tông thấy chiếc áo trên người Lê Hạo đã hoàn toàn bị Nghi Dân cởi bỏ, nhưng vị trí vết thương vẫn đang bị mặt nước che khuất nên không nhìn thấy được. Nghi Dân cũng ngoi lên khỏi mặt nước, hắn cầm chiếc áo trên tay cố ý đưa lên nói:
– Dù ta có thua cũng phải đoạt được y phục của đệ mới cam lòng! Ha ha ha!
Nhân Tông cười nhạt, đoạn đưa tay ra chìa về phía Lê Hạo ý muốn đỡ chàng cùng đứng lên:
– Đa tạ đại ca và tứ đệ, đã lâu Trẫm không được thưởng thức màn đấu võ nào đẹp mắt như vậy! Cũng muộn rồi, ta về thôi!
Lê Hạo gật đầu đón lấy bàn tay Nhân Tông từ từ đứng dậy. Làn nước bao bọc lấy thân thể rắn chắc của chàng từ từ lùi dần xuống cổ, bả vai, ngực. Đúng như lời Lê Hạo đã nói, một vết thương trên bắp tay do bị lưỡi kiếm cắt trúng lúc luyện võ lộ ra.. cùng với vết bầm rất đậm hình tròn ngay trên ngực.
Lê Nhân Tông kín đáo quan sát vết thương của Lê Hạo xong thì ánh mắt khẽ động vì ngạc nhiên. Bần thần vài giây, Nhân Tông bị tiếng gọi của Lê Hạo kéo về thực tại:
– Tam ca mau thay y phục, kẻo lại cảm lạnh!
Nhân Tông bừng tỉnh rồi gật đầu:
– Được! Ta về thôi!
Lê Nghi Dân cố tình đi thụt lùi về phía sau để theo dõi biểu cảm của vua. Và tất nhiên vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi lúc nãy của Nhân Tông đã bị hắn thấy được. Nghi Dân cười thầm:
– Lê Tư Thành, ai bảo ngươi không chịu quy thuận bổn vương làm gì? Thôi thì làm con chốt thí cho bổn vương cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi!
* * *
Sau khi đến thái y viện, quả nhiên Thu Đào không tìm được ai trong số hai vị thái y trong ca trực đêm nay, cả hai đều bị sai đến Tú Xuân Điện chưa trở về. Van nài các giám quan một lúc lâu nhưng không ai đủ can đảm tự ý bốc thuốc cho nàng, Thu Đào đành tức tốc đến Thừa Càn Cung tìm Lê Tuấn.
Trời tối, đường vắng, Thu Đào lại quên không mang theo đèn lồng. Hoàng Cung tuy là nơi xa hoa lộng lẫy nhất thiên hạ, nhưng cũng là nơi xảy ra những cái chết oan khuất của biết bao cung nữ thái giám bởi những tranh đoạt đẫm máu. Thu Đào càng đi càng thấy vắng. Luồng gió thổi qua làm nàng sởn tóc gáy, cảm giác bất an khiến Thu Đào cắm đầu chạy như bay mong cho mau chóng đến nơi, hoặc ít nhất cũng tình cờ gặp được ai đó cho đỡ sợ.
– Ngaooooo!
Con mèo hoang lúc chiều không biết từ đâu nhảy bổ ra ngay dưới chân làm Thu Đào chết khiếp:
– Áá á.. á! – Nàng hét lên thất thanh.
Bị hoảng hốt, Thu Đào co chân định bỏ chạy thì một bàn tay lạnh ngắt chụp lấy vai nàng kéo giật lại. Trời tối như mực, gương mặt trắng toát kề cận sát bên mũi làm Thu Đào toàn thân rụng rời không còn chút sức lực.
– Đi đâu đấy? – Cái miệng trên gương mặt đó động đậy, âm thanh phát ra rung rung không rõ chữ hệt như tiếng ở cõi nào vọng lại.
– Ma! – Thu Đào hét vang vọng cả hoàng cung.