Không chờ nàng đáp, ông ta đã cười ha hả truyền lệnh: “Người đâu, chuyển mấy thứ này vào trong nhà đi!”.”Vâng!”.Mấy người đầy tớ vừa động, Lư Oanh liền kêu giật lại: “Khoan đã!”.
Nàng liếc nhìn Triệu quản sự một cái, khẽ nhíu mày, hỏi rất thẳng thắn: “Không biết quản sự Triệu tới đây là có chuyện gì?”.Quản sự cười đến vô cùng dễ gần: “Việc này…!biểu cô nương, đứng ở đây mà nói chuyện thì…”.Bộ dáng ý muốn nói là vào trong nhà.Nhưng hôm nay Lư Oanh thực sự không muốn cho ông ta vào cửa, bởi vì nếu để họ vào rồi, lễ vật mình bắt buộc phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Trước khi mọi chuyện được minh bạch, Lư Oanh không muốn có bất kỳ liên can gì đến Bình gia nữa.Do vậy nàng cứ đứng nguyên như cũ ở cổng, nụ cười trên mặt nhợt nhạt, giọng nói kiên định khác thường: “Quản sự Triệu, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng”.”Hay là vào trong nhà rồi nói sau?”.”Không cần đâu, nói ở đây cũng rất tốt”.Thấy Lư Oanh kiên định như vậy, quản sự Triệu than thầm một tiếng, ông ta hắng giọng một cái, cười nói: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là sau khi biết chuyện xảy ra tối qua, ngoại tổ mẫu của cô nương hết sức tức giận.
Lúc đó bà đã trách mắng Ngũ cô nương.
Đúng rồi, Ngũ cô nương vừa mới tới đúng không?”.Ông ta càng nói càng lộ vẻ thành khẩn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lộ vẻ hiền lành, “Biểu cô nương, cái này…!có câu người cùng một nhà không bao giờ giận nhau quá một đêm, chuyện hôm qua là Ngũ cô nương có sai, người cũng đã tới cửa xin lỗi.
Xem xem, ngoại tổ mẫu của ngài sợ cô nương còn tức giận, còn sai chúng ta mang những đồ này tới đây…”.
Ông ta đưa ánh mắt nhìn quanh tất cả những người đứng đó rồi quay đầu lại mỉm cười với Lư Oanh, nói: “Biểu cô nương, đứng ở cửa nói chuyện không phải là việc tốt, chi bằng chúng ta vào trong rồi tiếp?”.Đối diện với khuôn mặt tươi cười của quản sự Triệu, chân mày Lư Oanh chau lại càng sâu hơn: Chuyện này chắc chắn có vấn đề.Mấp máy môi, Lư Oanh nhẹ nói: “Người vào thì có thể, nhưng đồ vật thì không cần”.
Lời của nàng vừa dứt, gã quản sự ngẩn ra.
Nhưng ông ta nhớ được, tiểu cô nương trước mắt vẫn có chút tham tiền, nếu không cũng sẽ không hủy hôn để kiếm chút tiền tài.Vẻ mặt Lư Oanh kiên định khác lạ, nàng lui về phía sau một bước, nhợt nhạt cười nói: “Quản sự Triệu, mời”.Quản sự Triệu suy nghĩ một hồi, sau khi ha hả cười một tiếng liền cất bước vào trong sân nhà Lư Oanh.Ông ta vừa vào trong, Lư Oanh liền lập tức đóng cổng lại.
Mặc dù nàng không cài hẳn then cửa vào, nhưng hành động cự tuyệt này lọt vào mắt người khác chính là biểu lộ được sự quyết đoán rõ ràng không thể nghi ngờ.Quản sự Triệu thấy thế, chân mày hơi cau lại nhưng không để nàng nhận ra.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta lại lộ vẻ tươi cười.
Vừa quan sát căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ này, Triệu quản sự vừa thở dài nói: “Đứa trẻ đáng thương, ở tại một nơi như thế này, thật là làm khó cho ngài”.Khóe miệng Lư Oanh hơi nhếch, thầm nghĩ: Căn nhà gỗ trước kia ta ở do Bình gia các ngươi cấp cho còn cũ kỹ hơn thế này nhiều! Khi đó sao không thấy lão nô béo ngươi thở ngắn than dài?Có điều, sự nghi ngờ của nàng càng sâu hơn.
Rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà khiến cho nhân vật có thực quyền như quản sự Triệu cũng chạy tới đây nịnh hót như vậy?Quản sự Triệu còn đang đánh giá căn phòng này, ông ta thở dài một hơi, nói: “Ai ui…!Đứa trẻ đáng thương, những năm này quả thực là uất ức cho ngài”.”…”.”Nếu nghĩ kỹ một chút, tỷ đệ hai người cũng thật là khó khăn.
Phụ mẫu mất sớm.
Ai, chỉ tại ngoại tổ mẫu ngài bận rộn quá, cũng không có thời gian chú ý tới tỷ đệ biểu cô nương”.”…”.”Người một nhà chung quy vẫn là người một nhà, Biểu cô nương, ngoại tổ mẫu người nhớ người đó, chi bằng, hôm nào đó người dành thời gian đến thăm bà ấy đi?”.”…”.Quản sự Triệu lại bắt đầu cảm khái, than thở một hồi, nhưng thấy Lư Oanh vẫn im lặng không lên tiếng, ông ta rốt cuộc quay đầu lại.Lần này, ông ta đối diện với vẻ mặt trầm tĩnh của tiểu cô nương này.
Cô nương này cứ lẳng lặng đứng ở đó, lẳng lặng chằm chằm nhìn mình, sắc mặt không chút thay đổi, đáy mắt không chút gợn sóng.
Trên gương mặt kia nào có nửa phần cảm động? Không ngờ những lời vừa rồi của ông ta nói cũng bằng không, vẻ mặt vờ vệt cũng là làm không công.Đột nhiên, quản sự Triệu bực mình.Đang lúc này, Lư Oanh nhếch khóe môi, nghiêng đầu ngó chừng quản sự Triệu.
Nàng từ từ hỏi: “Quản sự vẫn còn chưa nói vì sao ông lại đến đâu…!Hoặc nói cách khác, ông nên nói cho A Oanh biết, là do nguyên nhân gì khiến thái độ của quản sự Triệu đây và ngoại tổ mẫu đối với ta thay đổi lớn mà đột ngột như vậy, không tiếc hạ thấp thân “tôn quý” của mình đến để lấy lòng kẻ hèn này?”..