“Sức ép gì cơ?”
Ái Nhi muốn hỏi thêm vì không hiểu lắm. Nhưng cô lại chẳng có can đảm, chỉ tiếc thương mà chậc một tiếng.
Số phận trớ trêu. Vị bác sĩ có đứa con trai bị vấn đề về tim. Và cũng chính căn bệnh đó đã cướp đi mạng sống của ông.
“Hóa ra là do di truyền”
Cô bé sực nhớ ra rồi hỏi:
– À, bệnh tình của Vũ sao rồi bác?
– Bác sĩ nói phẫu thuật càng sớm càng tốt nhưng cậu chủ vẫn chưa đồng ý.
– Dạ? Tại sao?
– Tôi cũng không rõ. Mặc dù bác sĩ đã khẳng định ca phẫu thuật này khá đơn giản và nhanh hồi phục. Chắc cậu ấy sợ thất bại chăng?
Ái Nhi cau mày.
Hóa ra Trần Long Vũ không chống đối xã hội. Mà cậu đang trốn tránh cuộc sống này. Cậu đang chuẩn bị cho một ngày nào đó, khi mình đột ngột biến mất, sẽ không có ai phải đau khổ.
Bề ngoài Long Vũ lạnh lùng nhưng thực ra bên trong đang cuộn trào bão tố.
Tâm trạng hiện tại thật tồi tệ. Bữa tối tỏ tình ngọt ngào sao lại biến thành như thế này?
…—————-…
Đêm dài dần trôi qua. Tiếng chim chào sáng không còn thảnh thót, mà cứ man mác đượm buồn.
Long Vũ trong chiếc áo đồng phục trắng tinh khôi, đứng trước cửa nhìn xuống đồng hồ trên tay.
“Sắp trễ giờ rồi mà con mèo nhỏ này còn đang lề mề cái gì không biết nữa”.
Cũng may trời thương, vừa dứt câu là Ái Nhi chạy ra khỏi nhà. Cô bé vẫn hồn nhiên vui vẻ, giống như là đã quên hết mọi việc.
– A! Thầy Vũ! Chưa đi học hả?
Thiếu niên đợi cô bạn chạy đến trước mặt rồi mới cất bước trên vỉa hè, cố tình đi ra phía ngoài để canh chừng xe cộ.
– Đi chung đi.
– Hể?
Long Vũ đã dùng cả đêm để nghĩ đến hành động thiếu tinh tế của mình tối qua. Đã mạnh tay giật tấm ảnh về, còn giận dữ đuổi con gái nhà người ta ra khỏi phòng nữa.
Đôi giày trắng của chàng trai trẻ bước chậm lại một chút, tông giọng cũng hạ xuống:
– Xin lỗi.
Ái Nhi đi bên cạnh, hai tay bám vào quai cặp trên vai.
– Chuyện gì mới được?
– Tối qua là tớ sai.
– À, vụ đó hả? Tớ không có để bụng!
– Nhưng tớ thì có!
Cô bé không dám trả lời. Chỉ một câu nói cũng đủ hiểu cậu đã tự dằn vặt đến nhường nào.
Cũng phải, quanh năm suốt tháng chỉ có một mình, không biết tâm sự với ai nên chuyện gì cũng để trong lòng, bí bách vô cùng.
Vương Ái Nhi luôn thoải mái chia sẻ mọi chuyện cho bố mẹ, bạn bè,… Trong đầu không phải suy nghĩ nhiều nên mới vui vẻ được như thế.
– Cậu tủi thân lắm phải không?
Long Vũ bất ngờ với câu hỏi. Đến cả những người thân cận nhất còn không phát hiện ra. Vậy mà lại bị nhìn thấu bởi một đứa trẻ ham ăn ham ngủ.
Thấy thanh niên im lặng, Ái Nhi đánh liều giơ cao bàn tay bé xíu của mình lên nắm lấy ngón út của cậu.
– Không sao, tớ ở đây.
– Ơ… ừm… c-cảm ơn…
Giữa đường giữa sá, Trần Long Vũ được gái nắm tay. Cứ đi vài bước cậu lại suýt vấp một lần, tâm hồn treo ngược cành cây. Bàn tay be bé như có ma thuật làm trái tim của cậu mọc thêm đôi cánh mà bay tứ tung.
Hai người xấu hổ không dám nói chuyện. Ấy vậy mà đôi trẻ cũng tay trong tay đi đến tận cổng trường.
“Đồ ngốc, sao nắm có mỗi ngón út vậy”.
“Mình cầm kiểu này có hơi kì thì phải?”