– Phụ thân, không thể thả hắn đi! Lỡ như hắn tình cờ nhặt được ngọc bội thì sao?
Giang Đào nói:
– Không thể nào là nhặt được, Thanh công chúa sẽ không làm rơi thứ như vậy. Chắc chắn là người công chúa rất xem trọng mới ban cho ngọc bội của vương tộc. Tiểu tử này từ đầu tới đuôi không sợ chúng ta chút nào, nếu không có chỗ dựa thì sao hắn dám bình tĩnh như không có gì?
Giang Diệc Lâm uất nghẹn hỏi:
– Vậy cứ để mặc hắn lấy đi Thần Nguyên sao?
– Chứ làm gì bây giờ? Vốn là hắn cướp từ tay Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ.
Tuy họ ôm một bụng tức giận nhưng không cách nào trút ra, thật là khóc không ra nước mắt.
Lý Thiên Mệnh vừa đi không lâu lại có ba người chạy nhanh đến, đáp xuống cạnh hồ nước.
Hai phe nhận ra đối phương ngay.
– Giang Diệc Lâm, nàng lấy được Thần Nguyên rồi?
Nói chuyện là một thiếu niên thanh tú, cưỡi một con Thiểm Điện Báo vèo một tiếng xông đến trước mắt nhóm Giang Đào,
Người đến là Liễu Thiên Dương
– Giang thúc khỏe.
Liễu Thiên Dương đến trước mặt Giang Diệc Lâm nhưng lên tiếng chào Giang Đào trước.
Thành chủ Ly Hỏa thành Lý Viêm Phong và phu nhân mới Liễu Khanh đi theo sau Liễu Thiên Durong.
Liễu Khanh hơi bất mãn hỏi:
– Sao Giang thúc quang minh chính đại lộ mặt vậy?
Bình thường tiểu bối tranh cướp Thần Nguyên, trưởng bối tốt nhất đừng lộ mặt, âm thầm bảo vệ là được.
Vì đã mất Thần Nguyên nên tâm tình của Giang Đào không mấy tốt đẹp:
– Xảy ra chút chuyện, Thần Nguyên bị người ngoài cướp đi.
Liễu Khanh tỏ ra nghi ngờ:
– Sao có thể như vậy?
Lý Viêm Phong nói:
– Người ngoài? Nơi này núi hoang đồi vắng lại là địa bàn của Ly Hỏa thành, không thể nào có người ngoài tới đây.
Bọn họ nghe tiếng động Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ phát ra nên tìm đến, Lý Viêm Phong biết vị trí hồ nước này, đây vốn là chỗ tìm tiếp theo của gã. Không ngờ lúc họ sắp đến gần thì có tiếng động lớn.
Giang Đào khẽ thở dài:
– Là một thiếu niên, tự xưng là người của Thanh công chúa. Hắn lấy được Thần Nguyên từ trong hồ, nữ nhi của ta không đánh lại hắn. Ta vốn định cướp lại Thần Nguyên rồi tính tiếp, tiếc rằng hắn đưa ra ngọc bội được Thanh công chúa tặng cho.
Thân phận bối cảnh của đối phương hùng hậu, Lôi Tôn Phủ đưa ra thử thách cho tiểu bối lần này tương đương với làm áo cưới thay người.
Trưởng bối Lôi Tôn Phủ phát hiện Thần Nguyên này nhưng không động vào, để tiểu bối tự đi tranh cướp, kết quả giữa đường lao ra một người của Thanh công chúa.
Liễu Thiên Dương sắc mặt khó xem hỏi:
– Mạnh lắm sao? Thủ bản mệnh là con gì?
Liễu Thiên Dương quyết lấy Thần Nguyên bằng được, gã không sợ bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, nhưng giờ bị tạt thau nước lạnh.
Giang Diệc Lâm củi đầu nói:
– Hắn không dùng thú bản mệnh, cảnh giới thì phỏng chừng ngang bằng ta.
Giang Đào chợt bảo:
– Nếu các ngươi không tin thì đuổi theo hướng kia, người này mới rời đi.
Liễu Khanh và Lý Viêm Phong liếc nhau:
– Vậy sao?
Thấy tận mắt còn hơn hùng biện, ba người không nói nhiều, cùng nhau đuổi theo phương hướng Lý Thiên Mệnh biến mất.
Giang Diệc Lâm bất mãn nói:
– Phụ thân, tại sao kêu bọn họ đuổi theo? Lỡ bị Liễu Thiên Dương cướp được Thần Nguyên thì sau này càng đè chặt nữ nhi.
Giang Đào nói:
– Hết cách, phải để người khác chạm mặt với thiếu niên này, chứ không thì đợi trở về ta biết ăn nói thế nào? Chỉ một mình ta thấy thì họ sẽ không tin tưởng, không chừng đinh ninh ta lén giấu Thần Nguyên.
Thúc thúc của Giang Diệc Lâm nói:
– Hơn nữa nếu cướp Thần Nguyên tức là đắc tội với Thanh công chúa.
Giang Diệc Lâm gật gù:
– Đã hiểu.
– Thực lực của thiếu niên kia so với Liễu Thiên Dương thì sao?
– Tuy hắn không dùng thú bản mệnh nhưng chắc chắn không bằng Liễu Thiên Dương, dù sao Liễu Thiên Dương sắp đột phá Linh Nguyên cảnh. Người kia chỉ dựa vào giáp hộ thân kỳ lạ trên cánh tay trái đánh bại nữ nhi, tính chất Thú Nguyên của hắn rất đáng sợ, nhưng không quá hùng hồn.
Lý Thiên Mệnh bị buộc rời khỏi hồ nước, hắn đi đường vòng để tránh cho bị người khác đuổi theo.
Dựa vào liên kết vô hình với thú bản mệnh, Lý Thiên Mệnh cảm giác Tiểu Hoàng Kê đang đến gần mình.
Sinh mệnh của cả hai gắn liền nhau, nên có thể biết hiện giờ đối phương vẫn khỏe mạnh.
Quả nhiên Tiểu Hoàng Kê xuất hiện trong rừng, nó cười to bảo:
– Huynh đệ, lấy về Thần Nguyên chưa? Ta nói cho ngươi biết, ta dắt chó vòng vòng, đùa Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ đến miệng mũi chảy máu cũng không ngăn cản ta được.
– Nhỏ giọng chút!
Xác định không còn ai bám theo sau lưng, Lý Thiên Mệnh vội kéo gà con lại gần, hỏi:
– Dụ Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ đi bao xa?
– Nó không đuổi kịp ta, nhưng phỏng chừng chốc lát sau sẽ về hồ nước, sao vậy?
Lý Thiên Mệnh trầm ngâm nói:
– Sau khi ta lấy Thần Nguyên thì đụng phải người Lôi Tôn Phủ, nhờ ngọc bội của Thanh công chúa nên tạm thời thoát hiểm.
Vậy còn chờ gì nữa? Đi mau lên, trốn về Ly Hỏa thành
Tiểu Hoàng Kê đã thấy Thần Nguyên nằm trong ngực áo Lý Thiên Mệnh, nó phát thèm thứ này lâu rồi.
Lý Thiên Mệnh nhướng mày nói:
– Nếu đi bây giờ, đưa Thần Nguyên cho ngươi luyện hóa thì không có cơ hội xem miệng giếng. Có gan mới làm giàu, phải trở lại xem sao.
Tình huống biến đổi nhưng Lý Thiên Mệnh không chịu từ bỏ miệng giếng.
Giờ hắn đã hội họp với Tiểu Hoàng Kê, Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ vẫn chưa trở về, hơn nữa nhóm Giang Diệc Lâm rất có thể đã rời khỏi bờ hồ, tạm thời vẫn còn cơ hội mạo hiểm.