Nhưng có ai ngờ rằng, dù đang ngã bệnh nhưng cô vẫn gắng gượng, bình tĩnh viết giấy nợ, vừa khỏi bệnh thì đi làm ngay, cho dù tiền lương ít ỏi, cô cũng tình nguyện làm tiếp, bởi vì cô muốn cho em trai một cuộc sống an ổn.
Mẹ Triệu mới tiếp xúc với cô chưa được năm phút, đã biết Minh Châu là một cô gái vô cùng tốt, nên bà ấy cũng chủ động nói với cô những chuyện liên quan đến Cảnh Dực, “Tiểu Dực ấy mà, có thể xem như cô nhìn thằng bé trưởng thành, Đại Chí nhà cô cũng nhờ có thằng bé, trước đây nó thật sự là một đứa vô dụng thích ăn chơi, bây giờ tuy rằng đỡ hơn được một chút nhưng vẫn thua xa Tiểu Dực trăm vạn cây số.”
“Trước đây tiền lương của bọn chúng thật sự rất ít, Tiểu Dực là đứa lấy ít nhất, Đại Chí lại không hiểu chuyện, cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sau khi về nhà cô hỏi nó nó mới bừng tỉnh ra, sau đó vội vàng đi trả lại tiền cho Tiểu Dực, khi đó đang là Tết nhất, nó nói với cô, nó quay về thì nhìn thấy Cảnh Dực ngồi lẻ loi một mình ở trước cửa, cứ ngồi đó hút thuốc thôi, vết máu trên người vẫn chưa lau sạch.”
Mẹ Triệu nói đến đây nước mắt bỗng dưng chảy ào ào, “Cô chạy đi gọi Tiểu Dực đến nhà ăn cơm nhưng thằng bé không đến, đúng là tạo nghiệp mà, mỗi lần cô nhớ đến ba thằng bé, cô luôn hận muốn chết, một đứa trẻ ngoan ngoãn biết bao.”
Minh Châu xoay người lau nước mắt, rồi lại lấy khăn giấy đưa cho mẹ Triệu.
“Hai đứa con nhất định phải hạnh phúc đấy nhé, đừng để ý những lời nói ngoài kia, Tiểu Dực vô cùng tốt, cô gái ngoan, con cũng là một cô gái rất tốt.” Mẹ Triệu lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì đưa cho Minh Châu, “Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bên cạnh thằng bé có người đón Tết cùng, con cầm lấy bao lì xì này đi, sau này năm nào cũng có.”
Minh Châu nói cảm ơn.
Một đám người vui chơi đến tận tối mới rời đi, lúc Minh Châu xuống lầu, cô nhìn thấy Cảnh Dực đang đốt pháo hoa cho Minh Bảo, trong tay anh cầm điếu thuốc, nhẹ nhàng châm chút lửa lên dây ngòi, sau đó lùi về sau một bước.
Điếu thuốc vừa mới ngậm vào miệng thì nhìn thấy Minh Châu bước ra.
Ngón tay Cảnh Dực cứng đờ, anh lúi húi dụi tắt điếu thuốc, đứng từ xa nhìn cô đi tới, pháo hoa nở rộ thành một chùm ánh sáng đầy đủ màu sắc trên bầu trời, những tia sáng ấy chiếu rọi xuống khuôn mặt cô.
Đôi mắt của cô rất sáng, khóe mắt hơi ửng đỏ, khóe môi mang theo ý cười, lúm đồng tiền hơi nông, xinh đẹp động lòng người.
Khi anh đi tới, cô vươn tay chủ động ôm lấy anh, nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Minh Bảo hưng phấn nhìn lên bầu trời, pháo hoa của cậu bé đã bắn xong, phía xa xa vẫn còn pháo hoa nổ vang thành từng chùm.
Trong tiếng ồn ào chói tai, Minh Châu bị anh đè sau cánh cửa, hôn đến mức rên rỉ thành tiếng.
——oOo——