Cậu vòng qua cửa sau đi vào lớp, đặt một cái bánh kem nhỏ và cả sữa chua xuống bàn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ ngẩng lên, cái nhìn có ý hỏi.
“Trưa cậu chưa ăn bao nhiêu, không đói à?” Cậu thong thả ngồi xuống chỗ mình.
Bấy giờ Thịnh Hạ mới cảm thấy bỗng rỗng không, quả thật đã đói.
Tân Tiểu Hòa rất tinh, nãy mới bị chặn lời nên giờ không thể bỏ qua cơ hội tốt này được, bèn nhìn Thịnh Hạ đầy gian manh, lời thì nói với Trương Chú: “Ôi chao anh Chú, tiramisu này, sữa chua classy này, giàu quá nhỉ, độ này chuyển sang phi vụ kiếm tiền gì rồi? Dẫn dắt đàn em với?”
Tai Thịnh Hạ nóng rực lên.
Trương Chú thì thản nhiên hơn hẳn, cười một tiếng khinh bỉ, “Nhờ một người chỉ biết nói mồm dạy cách kiếm tiền, sao cậu gan thế?”
Tân Tiểu Hòa: …
Bàn về đấu khẩu, tu vi như cô quả không thắng nổi Trương Chú, cậu nói cho câu nào là chết đứng câu đó.
Thịnh Hạ im lặng ăn mấy miếng tiramisu là chuông vào tiết đã reo. Cô cất nửa miếng bánh còn dư vào ngăn bàn một cách cẩn thận.
Khoang miệng độc một vị ngọt ngào.
Cô lẳng lặng liếc nhìn tem giá, để khi có cơ hội sẽ trả lại cho cậu. Rốt thì cậu kiếm tiền cũng không dễ.
–
Giờ cơm tối, trong bàn “cơm riêng” mà chị chủ chuẩn bị cho có một cốc nước ép dưa chuột.
Tuy mùi vị hơi khác nước ép ở quán nước một chút nhưng vẫn rất ngon miệng mát cổ, kích thích vị giác nên cơm tối Thịnh Hạ ăn gần hết sạch.
Khi rời quán, cô chống gậy dịch ra quầy bán, nói “cảm ơn” chị chủ.
Chị chủ nheo mắt cười, hạ giọng nói nhỏ: “Không cần cảm ơn, sau này muốn ăn muốn uống cái gì cứ gọi điện báo là được, không cần tên nhóc kia giáp mặt dặn dò…”
Tên nhóc kia…
Thịnh Hạ không ngốc, liên hệ với cuộc đối thoại lúc ban ngày thì không khó đoán ra. Cô quay ra, Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đang chờ trước cửa.
Trong một khoảnh khắc, bỗng cô nhớ bát canh gạo nếp nấu đường đỏ dạo trước…
Chẳng có nhẽ?
Thịnh Hạ cảm giác chân mình tê cứng lại, bước đi nặng như đeo chì.
“Ăn nhiều vậy, cơm tối nay hợp khẩu vị cậu à?” Khi lại gần, Trương Chú lơ đễnh hỏi.
Thịnh Hạ không trả lời, chậm rãi bước tới gần cậu.
Đầu như mớ bòng bong.
Cậu có biết không –
Rằng tiếp tục như thế, cô sẽ hiểu lầm mất.
–
Giờ tự học tối Thịnh Hạ làm lại một lần những câu sai. Cô không màng mọi chuyện xung quanh, chỉ nghĩ bước tiếp theo phải giải thế nào, cứ thế một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Vương Liên Hoa tới đón lúc 11 giờ như thường lệ, trông sắc mặt không lấy gì làm vui. Cô biết e tối nay không thể qua trong yên bình.
Quả nhiên, trên đường, Vương Liên Hoa vừa lái xe vừa vờ như lơ đễnh hỏi: “Hạ Hạ, hay con hỏi thử chủ nhiệm lớp xem có đề cử trung tâm nào không rồi mình thuê gia sư. Không thể cứ tự mày mò mãi được, thời điểm như thế này thì phải…”
“Mẹ.”
Thịnh Hạ đột ngột ngắt ngang. Vương Liên Hoa hơi kinh ngạc, “Hả? Hay con biết giáo viên nào dạy thêm…”
“Con không cần gia sư dạy kèm đâu mẹ.”
Chiếc xe bỗng chạy chậm lại, Vương Liên Hoa mở đèn trong xe, quan sát Thịnh Hạ qua kính chiếu hậu, “Lần trước mẹ con mình đã nói rồi, nếu lần này còn…”
“Tự con có thể làm được.” Rất ít khi Thịnh Hạ cãi lại sắp xếp của Vương Liên Hoa, nhưng lần này thì cô muốn thử một lần, “Có lẽ con đã tìm được nguyên nhân rồi.”
Hẳn nhiên Vương Liên Hoa rất ngạc nhiên, “Có lẽ? Bây giờ mà nói có lẽ có phải mạo hiểm quá không?”
Thịnh Hạ nói: “Nhưng thuê gia sư chẳng lẽ lại không mạo hiểm? Dù sao cũng chỉ có từng ấy thời gian, giờ đi thuê gia sư thì khác gì chuyển trường bắt đầu lại?”
Vương Liên Hoa im lặng, hình như đang suy nghĩ.
Im lặng kéo dài tới khi về đến nhà, Vương Liên Hoa mới nói: “Cụ thể thì sao, con định cải thiện thế nào?”
“Nâng điểm không phải chuyện trong một sớm một chiều, con cần thời gian, cần cả không gian. Tuy lần này thi không tốt, để lộ ra một số vấn đề nhưng cũng vẫn có thành quả. Giờ con đã biết phương hướng, không như trước là dù thi hỏng cũng không biết thiếu sót chỗ nào.” Thịnh Hạ ngập ngừng đôi lát rồi nói tiếp, “Nhưng bảo chỉ ra cụ thể thiếu sót ở đâu thì, con không muốn nói quá nhiều phương pháp lý thuyết, quan trọng nhất lúc này là phải giải quyết vấn đề ngay trước mắt.”
Vương Liên Hoa im lặng rất lâu, không khí trong phòng khách như đặc sánh lại.
Nhưng cuối cùng Vương Liên Hoa vẫn gật đầu, “Vậy được, mẹ sẽ tin con, cố lên.”
Thịnh Hạ nhìn mẹ không dám tin.
Vương Liên Hoa vỗ vỗ đầu cô, “Mẹ nói rồi, hi vọng con có thể chia sẻ suy nghĩ của mình với mẹ nhiều hơn, mẹ thích nghe.”
Đây, thực ra không phải suy nghĩ của cô…
Thịnh Hạ mím môi, gật đầu.
–
Việc bận lòng rất lâu đã được giải quyết như vậy, đơn giản hơn cô đã nghĩ. Thịnh Hạ rất bất ngờ.
Trước khi đi ngủ cô ngả lưng lên giường, bất giác nghĩ, trong quá khứ, có lẽ người cố chấp, thích đi vào ngõ cụt không phải mẹ mà là chính cô.
Đơn giản một chút.
Học tập hay cuộc sống, đều nên đơn giản một chút.
Cậu nói đúng.
Thịnh Hạ lại cầm điện thoại lên, vào QQ mà chẳng biết tại sao lại vào. Lướt đến khi thời gian trên góc trái màn hình nhảy sang con số 00:00, sự thay đổi của màn hình khiến Thịnh Hạ giật tỉnh, nhận ra mình đang nhìn chăm chú vào giao diện trò chuyện với “Tống Giang” đã có hơn năm phút.
Cô đang làm gì vậy?
Nhìn vật nhớ người?
Cụm từ này vừa chớp lên, Thịnh Hạ vội vã thoát khỏi khung trò chuyện, nhịp tim gia tốc không rõ nguyên do…
Đúng lúc ấy, giao diện “thông báo từ bạn bè” nhắc nhở: Tống Giang đang ghé thăm bạn.
Thịnh Hạ mở tròn mắt, bỗng ngồi thẳng dậy, sống lưng kéo căng làm cả bắp chân bị kéo theo, cô “sít” một tiếng, cơn đau bỗng khiến cô tỉnh táo lại.
Do dự một lúc, cô mở thông báo, cùng lúc đó trên cùng màn hình có lời nhắc: “26 tin mới…”
Bên cạnh là hình avatar đen kịt của cậu.
Cậu đã làm gì?
Thịnh Hạ không nhận ra là khi bấm vào tin báo, cô gần như nín thở.
“Tống Giang” hào phóng like bạn.
“Tống Giang” thích thú like bạn.
“Tống Giang” nhiệt tình like bạn.
…
…
Cậu cho cô 26 cái like.
Nhiêu đó đã là tất cả bài đăng của Thịnh Hạ từ khi dùng QQ.
Gần như toàn những bài self help tẩy não, đặc biệt thời cấp một với cấp hai, các bài hoặc từ ngữ hoa mỹ hoặc tỏa ra cái sự dở hơi rõ rệt của tuổi nổi loạn, không có chiều sâu mà chỉ giả tạo bề ngoài, không bệnh tự… rên.
“Cuộc sống vốn là ngột ngạt, phải chạy nhanh mới có gió.”
“Đi xua đuổi gió tuyết thôi, màu xuân sắp tới rồi.”
“Bình an vui vẻ, việc được như ý.”
“Nếu cậu khỏe mạnh, đó là ngày nắng.”
…
Toàn những câu làm mưa làm gió một thời, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy là “tuổi thơ dữ dội”!
Còn có mấy bài là thơ ca share lại.
Ôi!
Tường cá nhân của cô không nhiều người ghé thăm, đa số xem những bài viết này đều cảm thấy tẻ nhạt mà rời đi.
Rốt cuộc cậu đang làm gì thế!
Trời ơi, lịch sử đen!
Công khai tử hình!
Giết cô đi!
Thịnh Hạ định cài đặt chế độ riêng tư nhưng tay chân cứ cuống cả lên, càng nóng ruột càng không tìm được chỗ cài.
Cô tưởng thế là đã xong, nhưng trên màn hình chính lại nhảy ra thông báo: “Có 8 tin mới…”
Thịnh Hạ ngửa mặt thét dài.
Mở ra với vẻ cam chịu.
“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.
“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.
“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.
…
…
Lần này không cần đoán cô cũng biết là không thể chỉ có 8 tin. Cậu đang tiếp tục bình luận.
Cậu cảm thấy bấm like vẫn chưa đủ trào phúng hay gì? Còn định bình luận hết các bài ư? Có cần đùa dai thế không, cậu rảnh rỗi lắm hả!
Nội dung bình luận của cậu còn vớ vẩn hơn những bài không bệnh tự rên của cô nhiều lắm.
“Cuộc sống vốn là ngột ngạt, phải chạy nhanh mới có gió.”
— “Mình váng đầu.”
“Đi xua đuổi gió tuyết thôi, màu xuân sắp tới rồi.”
— “Thích mùa xuân à? Nam Lý không có mùa xuân, cảm ơn.”
“Bình an vui vẻ, việc được như ý.”
— “Cậu cũng vui vẻ tới trường, về nhà lành lặn.”
“Nếu cậu khỏe mạnh, đó là ngày nắng.”
— “Rồi cậu không coi lôi công điện mẫu ra gì đúng không?”
…
…
Đang suy nghĩ bỗng tay run lên, cô bấm vào avatar của cậu. Màn hình thay đổi, thành giao diện trang cá nhân của cậu.
Thịnh Hạ hóa đá toàn thân. Việc này sẽ được ghi lại trong thông báo của cậu. Toi thật rồi, muốn vờ như không thấy cũng không được nữa rồi.
Thịnh Hạ rên rỉ đau đớn, ném điện thoại, vớ con gấu bông, đầu vùi cả vào gấu.
“A a a a a a!”
Tại sao? Người xui xẻo sao cứ phải họa vô đơn chí như thế!
Cuối cùng vẫn phải đối mặt. Cô lại mò lấy cái điện thoại. Rốt cũng lỡ bấm vào rồi, không xem thì uổng.
Nhưng –
Trang cá nhân của cậu còn chán hơn cả của cô, từ trên xuống dưới không một bài đăng nào. Cô có lý do để hoài nghi cậu đã kịp thời thủ tiêu chúng, vì ai mà chẳng có lịch sử đen?
Nhưng ảnh thì vẫn có, tất cả là ảnh màn hình trong game, cô xem cũng không hiểu nên lại đành thoát ra.
Gần như ngay khi thoát ra, “Tống Giang” nhắn tin tới: “Rình trộm?”
Cậu dùng từ cái kiểu quái gì vậy!
Cho dù có rình trộm thì cũng là cậu rình trước, sao có thể vừa ăn cắp vừa la làng như thế?
Trong lúc nguy nan, Thịnh Hạ bỗng nhớ tới một việc quan trọng. Có lẽ nó có thể cứu vãn tình thế khó xử lúc này.
Cô gửi cho cậu một bao lì xì, sau đó gõ chữ: “Phí trà nước chiều nay…”
Mới gõ xong chưa kịp gửi đi, cậu đã nhắn tin tới trước.
Tống Giang: “Cái gì đây, nhuận bút ban nãy mình bình phẩm tác phẩm lớn của cậu?”
Thịnh Hạ: …
Bực mình quá a a a a a a a!