Thân thể hắn hiện tại cũng đã là đồng bì thiết cốt.
Lần thứ hai thì càng không nói gì, thu được một quyển 【 Quỳ Hoa Bảo Điển 】.
Có thể luyện, nhưng không cần thiết.
Lần thứ ba ngược lại khá hơn, đạt được mấy viên Địa Nguyên Đan, cũng không có tác dụng gì.
Lần này Ôn Tri Hành xem như hiểu rõ.
Những đệ tử bình thường trong Vạn Diệu Cung này cơ bản không có tạo hóa tốt.
Còn không bằng lựa chọn Điểm Tạo Hóa có lời.
May ra còn có thể an ủi bản thân chút ít.
* * *
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
– Ôn sư đệ, thương thế của sư huynh đã khôi phục hơn phân nửa.
– Nhiều ngày trôi qua như vậy, những người đó hẳn là sẽ không tìm ta gây phiền toái.
Trương Thiên Thành vui tươi hớn hở chào tạm biệt Ôn Tri Hành.
Cũng đã đợi nhiều ngày như vậy, hiện tại thương thế tốt hơn rất nhiều, gã cũng không thể một mực làm phiền Ôn Tri Hành.
– Được, sư huynh, ta tiễn ngươi, vừa vặn cũng giải sầu.
Ôn Tri Hành đứng dậy cười nói.
Nhiều ngày hắn không ra khỏi cửa, xem như thuận đường đi dạo giải sầu.
Trương Thiên muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại có thêm bạn cũng tốt.
Bên ngoài, gió rất mạnh.
Ánh mặt trời lại tươi sáng.
Hai người lần nữa đi lên con đường nhỏ trong núi lúc trước đi qua.
Đã qua nhiều ngày, Ôn Tri Hành không còn thấp thỏm như trước nữa.
– Ôn sư đệ, thời gian còn sớm, không bằng cùng đi tuần tra một phen.
Trương Thiên Thành nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng.
Mấy ngày nay, gã vẫn chưa đi xem xét tình trạng những lô đỉnh khác, ngược lại có chút bất an.
– Được.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Lại nói, đây vốn là chuyện hắn muốn làm.
Kết quả phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng tu hành.
Hai người bước nhanh hơn, đi tới từng dãy nhà tranh bên hông núi.
Nơi đây vẫn tàn tạ.
Hai người kiểm tra một lượt, cũng không phát hiện có người ở bên trong.
Trương Thiên Thành rốt cục thở dài một hơi.
Không ai có nghĩa là mọi người không sao.
Là chuyện tốt.
– Đi thôi, đi chỗ khác nhìn xem.
Sắc mặt Trương Thiên Thành dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tuy nói dù có đệ tử Lô Đỉnh chết cũng không liên quan đến gã, nhưng cửa ải trong lòng lại không tốt như vậy.
Sau đó, hai người lại tuần tra mấy chỗ, ngược lại cũng phát hiện một cái lô đỉnh đang hấp hối.
Nhìn thấy bộ dáng người này, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Bộ dáng này cơ hồ không khác một cái thây khô, nháy mắt liền muốn mất mạng đi nhà ma.
– Cứu.. Cứu.. Ta..
Thân thể người này đã cứng ngắc, nhưng bản năng cầu sinh khiến y phát ra tiếng kêu cứu.
– Trương sư huynh..
Ôn Tri Hành đang định mở miệng thì thấy Trương Thiên Thành thở dài, đi thẳng về phía đệ tử Lô Đỉnh.
Sau khi hơi do dự một chút, lại móc ra bình Địa Nguyên Đan kia.
– Trương sư huynh.. Ngươi..
Ôn Tri Hành sửng sốt, con ngươi hơi phóng đại.
Trương Thiên Thành muốn cho đệ tử Lô Đỉnh ăn Địa Nguyên Đan?
Đây là Trương Thiên Thành mà hắn biết sao?
– Sư đệ, cũng không thể thấy chết mà không cứu a.
Trương Thiên Thành bất đắc dĩ cười cười, nói:
– Tiểu tử này, trước kia còn hiếu kính đan dược cho ta giống như ngươi, bây giờ trả lại cho y, cũng không thiệt thòi.
Khuôn mặt gã đầy đau đớn.
Nhưng cuối cùng vẫn lấy ra một Địa Nguyên Đan, cẩn thận nhét vào trong miệng đệ tử lô đỉnh.
Lần này, Ôn Tri Hành lại thay đổi ấn tượng với Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành kỳ thật chỉ là một người bình thường.
Trong nội tâm nửa ác nửa thiện, nhưng hắn có lương tri.
– Đi thôi.
Trương Thiên Thành đút đan dược xong, liền đứng dậy.
Có Địa Nguyên Đan này, tính mạng của người này xem như được bảo vệ.
Kết quả vừa quay đầu, liền thấy Ôn Tri Hành đang nhìn mình, Trương Thiên Thành lập tức thu đan dược vào trong ngực, nói:
– Ôn sư đệ, đan dược này ngươi đã cho ta rồi.
Bộ dáng kia giống như sợ Ôn Tri Hành thu hồi đan dược.
– Trương sư huynh..
Ôn Tri Hành có chút dở khóc dở cười.
Coi mình là ai.
Trương Thiên Thành thu hồi đan dược, lại nhìn sắc trời, thấy mặt trời sắp lặn, liền cười mở miệng:
– Ôn sư đệ, sắc trời không còn sớm, hôm nay dừng ở đây đi.
Ôn Tri Hành gật đầu: “Cũng được.”
Hai người đang muốn rời đi, đã thấy trên vòm trời nổi lên vài đạo lưu quang, từ xa mà đến.
Trên lưu quang, còn có mấy người đang đứng.
– Có người.
Trương Thiên Thành khẽ nhíu mày.
Nếu là có đệ tử Vạn Diệu Cung tới đây, đại đa số đều là đến vứt bỏ những đệ tử lô đỉnh bị thải bổ đến nửa chết nửa sống kia.
– Không phải tới đây, phương hướng không đúng.
Ôn Tri Hành hơi đánh giá, nói.
– Vậy thì tốt.
Trương Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, mấy đạo lưu quang vừa chuyển hướng, bay thẳng về phía hai người.
– Không đúng, tới tìm chúng ta.
Ôn Tri Hành phát hiện điểm này trước, vội mở miệng nhắc nhở.
Trương Thiên Thành trong lòng cả kinh.
– Không.. Không phải là.. tới tìm ta chứ..
Gã ít nhiều vẫn có chút hoảng.
Người Ngô Đồng Phong tìm gã gây sự nhiều lần như vậy, liền không nhất định cứ như vậy quên đi.
Một lát sau, lưu quang đi tới phía trên hai người.