Ám khí của Thục Trung Đường Môn đích thực vô cùng bá đạo, ác độc, uy chấn giang hồ, nhân sĩ giang hồ bình thường rất không nguyện ý chọc vào người Đường Môn, Đường Điềm có võ công cao hay không không quan trọng, nhưng trên người nàng khẳng định là mang nhiều kịch độc, còn những ám khí bá đạo, ai dám dây vào?
Ba Ngạch Đồ là người khôn khéo, thấy hai nữ nhân như hoa như ngọc đều lợi hại không thể chọc này lại nghe theo lời Đường Tiểu Đông, rõ ràng Đường Tiểu Đông mới là diễn viên chính.
Nam nhân có tướng mạo nhìn như rất bình thường này lại là nhân vật như thế nào?
Nhìn hắn đưa tới trước mặt mình 300 lượng bạc trắng, Đường Tiểu Đông lạnh nhạt nói:
– Kỹ nữ cũng là người, đã là con người thì phải có phẩm giá, nam nhân đánh phụ nữ thì không bằng thú vật? Đây còn là nữ nhân của ta, là người ta thích, với ta là báu vật vô giá, tiền tài làm sao có thể sánh được?
Lời này nói ra, nhóm người Ba Ngạch Đồ càng trở nên thảm não, trong lòng Đường Điềm, Lôi Mị hơi rung động, ánh mắt tập trung tất cả lên con người hắn.
Ba Ngạch Đồ không ngừng lấy tay quệt những giọt mồ hôi đang túa ra ở trán, hạt nọ hạt kia to như hạt đậu, thân thể run rẩy không ngừng, rốt rít chắp tay xin lỗi.
Cho đến khi thấy đối phương đưa thêm bốn đỉnh vàng nữa, Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười, không khách khí thu hết tất cả, lúc này bọn Ba Ngạch Đồ mới dám thở hắt ra một hơi, coi như là cứu được mạng sống của mình.
Trông thấy năm thầy trò bọn hắn, lóp ngóp bò đi, Lôi Mị hừ nhẹ một tiếng:
– Cái gì là báu vật vô giá của ta, tất cả cũng chỉ bằng vài lượng bạc mà thôi.
Đường Tiểu Đông ha hả cười, nhét vàng vào trong ngực, rồi thủng thỉnh nói:
– Chúng ta đến đúng lúc nên mới không phát sinh ra hậu quả gì, dù sao thì mọi thứ đều ổn cả, không có vấn đề nghiêm trọng, tiện tay có thể lấy thêm được chút tài khí cũng tốt. Giờ có phế tên Ba Ngạch Đồ kia thì cũng không giải quyết được gì? Làm như vậy chẳng khác nào với bọn võ biền mà thôi. Thế nên… Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thấy Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, ngay cả Đường Điềm vốn “hiền hòa” như thế cũng muốn dùng ánh mắt thiêu hắn ra tro, Đường Tiểu Đông vội vã ho một tiếng:
– Nữ nhân của ta, ta tất nhiên cũng phải chăm lo cẩn thận, thương yêu hết lòng, chuyện hôm nay chỉ phát sinh một lần, nếu còn lần sau thì… Hừ!
Bỗng nhiên một tiếng hừ thật lãnh lẽo bao hàm cả sát khí dày đặc, khiến Lôi Mị và Đường Điềm nghe qua cũng phải rùng mình một cái.
Lôi Mị hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt không còn huyết sắc nhìn hắn:
– Ngươi còn muốn có lần nữa…
Nhất thời thấy mình nói hớ, Đường Tiểu Đông giả bộ không nghe thấy, liều mạng ho khục khục vào cái rồi vỗ đít rời đi.
Lôi Mị nói qua thân thế của Ba Ngạch Đồ, thì ra hắn là cháu chín đời của tướng quốc Đột Quyết là Mặc Xuyến, nhận lệnh Đại Hãn đến Đại Đường làm đặc sứ, người này xem những điệu múa thoát y kia liền nổi máu dê, dĩ nhiên là bất quản sống chết nhằm thẳng vào Kha Vân Tiên.
Điều này thì không thể trách được Ba Ngạch Đồ, Kha Vân Tiên không thể chịu đựng được sự mê hoặc của đồng tiền, liền đáp ứng yêu cầu múa thoát y của hắn, thật sự ghê tởm mà.
Trải qua việc này, Đường Tiểu Đông cảm thấy không có cao thủ bảo vệ thì cuộc sống thật phiền toái, trong lòng hắn hạ quyết tâm, nhất định phải giữ cho được phu thê Thạch Sùng Vũ.
Hắn lên lầu an ủi Kha Vân Tiên rồi cũng định nghiêm khắc răn dạy nàng, nhưng thấy hai bên má của nàng đã bị đánh sưng vù, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, khuôn mặt vô cùng ủy khuất, khóc lóc thổn thức khiến trái tim cứng rắn của Đường Tiểu Đông cũng phải nhũn lại.
Không để ý đến ánh mắt của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông suy nghĩ thật kỹ, tính toán làm sao để có thể lưu lại phu thê họ Thạch kia.
Hắn để lại ba trăm lượng bạc và bốn đĩnh vàng lên giường của Kha Vân Tiên, rồi tức tốc bế nàng ta vào hậu viện, Kha Vân Tiên liền đổi khóc thành cười, ôm trọn số vàng bạc đó cho vào trong người rồi õng ẹo trên vòng tay của Đường Tiểu Đông.