“Chào buổi sáng.” giọng nói Lục Cảnh Niên vang lên phía trên đỉnh đầu, cảm giác lồng ngực chấn động khi nói chuyện truyền đến người Dư Tri Ý, Dư Tri Ý dịch người khỏi cánh tay hắn, trả lời “Chào buổi sáng.”
Lục Cảnh Niên kéo anh về trên cánh tay mình, “Hôm nay có bận gì không?”
“Không bận, lát nữa đến nhà bà Bình.”
“Được, vậy nằm thêm một lát.”
Dư Tri Ý cười nhẹ, “Được, nằm thêm.”
“Ngày hôm qua anh căng thẳng quá vẫn chưa nói xong, bây giờ nói tiếp, nếu em hối hận thì cho phép em đổi ý.”
“Anh nói vậy em cũng sẽ căng thẳng, em không hối hận.”
Lục Cảnh Niên nói: “Em ở bên anh có thể sẽ phải yêu xa một thời gian, anh sẽ không để em tới Quảng Châu với anh, em hợp với nơi đây, mà anh tạm thời không có cách nào để dọn tới đây cùng em, còn nhiều chuyện anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh…”
Dư Tri Ý dùng hai ngón tay kẹp lấy môi hắn cắt ngang lời hắn nói, “Những thứ đó em cũng đã suy xét trước anh, em cũng giống anh, em không muốn anh vì em mà từ bỏ bất cứ cái gì, công việc của anh, người thân bạn bè của anh đều ở Quảng Châu, chúng ta đều là người trưởng thành, bên cạnh tình yêu còn có sự nghiệp, em hi vọng việc chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc chứ không phải gây thêm phiền phức cho cuộc sống cả hai.”
“Tri Ý,” Lục Cảnh Niên cọ cọ cằm lên đỉnh đầu anh, “Em là may mắn lớn nhất đời anh.”
“Được rồi, đừng làm nũng, anh làm nũng em chịu không nổi, nên chuẩn bị bữa sáng thôi, anh muốn ăn gì?”
Lục Cảnh Niên gác cằm trên đầu anh cười thành tiếng, thì ra đây chính là làm nũng, “Ăn bánh trung thu ngày hôm qua đi.”
“Vậy sao được, em nấu cháo hải sản, anh nằm thêm một lát, nấu xong em gọi anh.”
“Không được, anh đi cùng em.”
“Ông chủ Cua, anh dính người như vậy là không được đâu?”
“Không phải đã nói cá với cua là người một nhà sao? Đương nhiên phải ở bên nhau rồi.”
Dư Tri Ý buồn cười, bây giờ mới phát hiện Lục Cảnh Niên cũng có một mặt trẻ con như vậy, có lẽ trong quá trình trưởng thành đã vô thức đeo lên tấm mặt nạ che dấu con người thật của mình, hắn có thể ở trước mặt Dư Tri Ý bày ra con người chân thật đáng yêu này, Dư Tri Ý cực kỳ vui vẻ.
Chờ nấu cháo xong, Dư Tri Ý dẫn Lục Cảnh Niên lên sân thượng nhìn mảnh hạt giống vô tận mà hai người cùng gieo đã nảy mầm, những mầm nhỏ xanh mơn mởn, Lục Cảnh Niên dường như có thể tưởng tượng ra cảnh mùa hè bất tận nở rộ khắp sân thượng, ở giữa sân đặt một cái ghế mây, Dư Tri Ý nằm ở trên đó, cánh hoa theo gió rơi trên người anh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Dư Tri Ý thấy hắn nãy giơ vẫn cười thì hỏi.
“Nghĩ, lúc hoa nở anh có thể ở bên cạnh em không.”
“Có ở bên hay không cũng không sao, nếu anh ở đây thì chúng ta cùng nhau ngắm, nếu anh không ở em quay video cho anh xem.”
“Được.”
Xong bữa sáng, Dư Tri Ý bóc hộp bánh trung thu ngày hôm qua Lục Cảnh Niên mang tới, bánh là của một khách sạn 5 sao nổi tiếng ở Quảng Châu, vỏ bánh mỏng vừa, hai người mỗi người ăn một miếng, ăn bánh xong Lục Cảnh Niên đưa cho Dư Tri Ý một sợi dây bảy màu buộc một con ốc biển, Dư Tri Ý sửng sốt trong chốc lát, “Sao anh biết?”
Lục Cảnh Niên nhướng mày hiếm khi úp mở không nói thẳng, “Em đoán xem.”
“Không đoán, ốc biển này em nhận.”
Hai người nhìn nhau cười ngây ngô.
Dư Tri Ý múc một hộp cháo hải sản, lại xách một túi hoa quả cùng với Lục Cảnh Niên tới nhà bà Bình, gõ cửa nửa ngày không thấy ai mở, chỉ nghe thấy tiếng mèo con kêu bên trong cánh cửa, con gái bác Trần cách vách nghe thấy tiếng động ló người sang nói, “A, bà Bình chắc đang ngủ, từ tối qua tới giờ vẫn chưa thấy bà ấy, tôi đưa bánh trung thu tới cũng không mở cửa, chỉ đành để bên bệ cửa sổ.”
“Tiểu Huyên, tối qua cô đưa bánh lúc mấy giờ?”
“Không rõ lắm, chắc là chừng 9 giờ, nhà tôi cúng ánh trăng sớm, cúng xong thì đi tặng bánh luôn.”
Cảm giác bất an đột nhiên ùa tới, Dư Tri Ý vội vàng nhờ Tiểu Huyên đi tìm chìa khóa nhà bà Bình, cửa được mở ra, bên trong yên lặng đến dọa người, trên chiếc bàn để ở nhà chính đặt một lọ hoa bách hợp còn tươi, cửa phòng ngủ đóng kín, mèo con chui vào trong, Dư Tri Ý gọi một tiếng “Bà Bình” nhưng không ai đáp lời, hai chân anh mềm nhũn, Lục Cảnh Niên ở phía sau đỡ lấy, “Không sao đâu.”
Tiểu Huyện đứng trước cửa phòng ngủ không dám vào, quá yên tĩnh, Dư Tri Ý vừa đẩy cửa vừa nói: “Bà Bình, cháu vào được không?”
Bà Bình nằm ở trên giường, một bàn tay để trước ngực đè chặt cuốn kịch bản ký tên Tang Hải, cuốn kịch bản kia đến tên cũng chẳng có, tay còn lại buông thõng bên mép giường, trên sàn nhà là cánh hoa hồng rải rác.
Bà đi rất thanh thản, mặc chiếc sườn xám hoa mà mình thích nhất.
Tiểu Huyên nói bà ngày thường đều khóa cửa phòng lúc ngủ, lần này lại cố ý không khóa, thức ăn cho mèo đổ đầy trong tô, bát nhỏ bên cạnh để rất nhiều cá khô, một làn gió thổi qua, cánh hoa bách hợp rơi lả tả.
Lục Cảnh Niên nắm chặt bàn tay Dư Tri Ý, kiếm một hồi lâu cũng không thấy khăn giấy, “Đừng đau lòng, nếu muốn khóc thì khóc đi.”
Dư Tri Ý dường như không đứng vững, nhớ đến bao lì xì bà Bình đưa, tự trách mình tối qua tại sao lại không đến thăm bà.
“Anh nói xem, lúc ra đi bà ấy đã nghĩ gì?”
Lục Cảnh Niên nói: “Bà ấy nghĩ đến năm 18 tuổi gặp được Tang Hải, bà ra đi trong giấc mơ của mình, ở đó, Tang Hải nhận được giải thưởng điện ảnh, hai người dưới sự chúc phúc của gia đình hạnh phúc kết hôn.”
“Là như vậy sao?”
“Đúng vậy, bà ấy mỉm cười ra đi.”