Ăn uống no nê, lúc thanh toán Vương Lộ An xin phục vụ lấy hóa đơn, sau đó hỏi có ai đi hút thuốc không.
Dụ Phồn: “Bọn mày đi đi, tao ở đây chờ hóa đơn.”
Ba người kia vừa rời đi, bàn đằng trước bỗng nhốn nháo hẳn lên, hết sức tưng bừng.
Trần Cảnh Thâm lười nhác nhìn về phía trước, hình như bàn bên có người vừa tỏ tình, có vẻ còn thành công rồi, một anh một chị thẹn thùng ôm nhau.
Điện thoại trong túi rung lên liên tục. Trần Cảnh Thâm thu ánh mắt về, lấy điện thoại ra nhìn liếc qua một lượt, sau đó lạnh nhạt thẳng tay khóa màn hình.
Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn tới, người ngồi cạnh hắn nói cảm ơn, sau đó đẩy ghế ra đứng dậy.
Trần Cảnh Thâm đứng lên theo, đợi chừng hai giây, hắn nhận ra người trước mặt đang đứng yên không nhúc nhích.
Dụ Phồn làm công tác chuẩn bị giây lát rồi mới mở miệng gọi: “Trần Cảnh Thâm.”
“Ừm.”
Dụ Phồn cầm chén trà lên, gượng gạo giơ lên trước mặt hắn.
Trần Cảnh Thâm nhướng mày, nâng chén lên theo.
Dụ Phồn vừa định cụng chén thì thấy hắn bỗng hơi thu tay về, sau đó quay đầu nhìn qua bàn bên cạnh.
Dụ Phồn nhíu mày, cũng nghi hoặc nhìn sang ——
Anh chị bên kia đan chéo cánh tay vào với nhau, uống rượu giao bôi trong tiếng ồn ào của những người xung quanh.
Dụ Phồn: “…”
Dụ Phồn lạnh nhạt vươn tay ra cụng mạnh vào chén của Trần Cảnh Thâm, làm cho trà trong chén hơi sóng sánh: “Muốn chết thì cứ nhìn tiếp đi.”
–
Cơm nước xong, mọi người giải tán tại chỗ.
Sau khi nhìn những người còn lại lên xe, Dụ Phồn mới quay đầu bước về.
Con phố này cách nhà cậu không xa, đi mười phút là đến nơi rồi.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi cho Vương Lộ An một nửa số tiền hôm nay bọn họ đã tiêu.
[Vương Lộ An: ? Chuyển tiền cho tao làm gì?][–: Không phải mày bảo cùng chủ chi à? Tao với mày chia đôi.] [Vương Lộ An: Tao thuận miệng nói thế thôi. Không cần, bố tao cho tao nhiều tiền lắm, hôm nay tao bao!]Mặc dù thời gian Vương Lộ An quen Dụ Phồn không dài lắm, nhưng quan hệ khá thân thiết, cậu ta cũng biết ít nhiều về điều kiện gia đình cậu.
[–: Nhận đi, đừng có nói thừa.]Vương Lộ An nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhận.
[Vương Lộ An: Thế lần sau tao bảo tao đãi mày đừng có chia đôi.]Dụ Phồn thả bước trên con đường vắng người, cậu lấy một điếu thuốc trong túi ra, vừa định châm lửa thì điện thoại vang lên một tiếng.
Sao Vương Lộ An lằng nhằng thế nhỉ…
[S: (Ảnh)]Tuyệt, là người còn lằng nhằng hơn.
Dụ Phồn ngậm điếu thuốc chưa kịp châm lửa, bấm mở xem ảnh chụp, trong ảnh là khoang xe tối tăm, trông có vẻ là chụp bừa.[–: ?] [S: Trong xe tối quá, tôi hơi sợ.] [–: ??] [–: Sợ cái gì? Không phải tài xế ngồi ngay đằng trước kia à?] [S: Nhìn tài xế trông giống NPC vừa nãy lắm.] [–: …] [S: Gọi video được không?] [–: Không.] [S: Ừm.]
Dụ Phồn vừa định cất điện thoại vào trong túi.
[S: Không sao.] [S: Hôm nay tôi chỉ bị ma chạm vào nên hơi sợ thôi, mấy tháng nữa là ổn ấy mà.] [S: Làm phiền cậu rồi.]“…”
Dụ Phồn ngậm thuốc lá, nhìn chằm chằm mấy câu này một lúc.
Cậu cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, mấy lượt như thế, cậu hằm hằm đeo tai nghe lên, cắn răng gọi video tới.
Phía đối diện nhận nghe ngay lập tức.
Bởi vì đang đi trên đường, Dụ Phồn để điện thoại rất thấp, góc độ không được đẹp lắm.
Cậu cúi đầu nhìn Trần Cảnh Thâm với vẻ mặt bực bội: “Nhát gan thế, tối ngủ có phải để bố mẹ nằm bên cạnh trông chừng không?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Nhà tôi không có ai.”
Dụ Phồn không kịp nghĩ đã buột miệng: “Tôi không gọi video ngủ cùng cậu được.”
Tai nghe lặng thinh vài giây.
Dụ Phồn: “…”
Mày lại nói xằng nói xiên cái gì thế này.
“Không cần.” Một lúc lâu sau, giọng Trần Cảnh Thâm vang lên. Chắc là vì ngồi taxi lâu, giọng hắn hơi mỏi mệt, “Về nhà có Phồn Phồn ở với tôi.”
Dụ Phồn: “Cậu đổi tên con chó nhà cậu được không vậy?”
“Thế thì hơi khó, gọi cũng lâu rồi.”
Dụ Phồn đút một tay trong túi, dọc đường đi ngẫu nhiên bắt gặp mấy người dắt chó đi dạo. Thỉnh thoảng cậu sẽ vô tình nhìn qua, cảm thấy mấy con chó cưng này không đẹp bằng con chó nhà Trần Cảnh Thâm.
Hai người trò chuyện câu được câu không, đôi lúc sẽ có nửa phút im lặng giữa chừng. Lúc tai nghe lặng tiếng, Dụ Phồn sẽ theo bản năng cúi đầu nhìn xem, sau đó chạm mắt với Trần Cảnh Thâm trong điện thoại.
Vài lần như vậy, cậu không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “…Đừng có nhìn tôi mãi như thế.”
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm ngoan ngoãn đánh mắt đi, nhưng chẳng mấy chốc lại nhìn về. Hắn hỏi, “Nữ sinh kia kết bạn với cậu chưa?”
“Gì?”
“Nữ sinh lớp 11-8 ấy.”
“Chưa.”
Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sẽ ở bên cô ấy à?”
Dụ Phồn sửng sốt.
Ai ở bên ai cơ?
Cậu nhíu mày: “Không. Tôi còn chẳng quen biết gì người ta.”
Trần Cảnh Thâm ừm một tiếng, hạ thấp âm giọng: “Vậy cậu thích kiểu con gái thế nào?”
“…Làm sao tôi biết được.” Dụ Phồn cúi đầu nhìn nhanh qua hắn, mấy giây sau nói tiếp, “Dù sao thì bây giờ chưa thích ai.”
“Sau này sẽ có.”
“…”
“Có bạn gái thì sẽ không thể gọi video với cậu nữa rồi.” Trần Cảnh Thâm nói, “Cũng không thể ngồi cạnh nhau được nữa.”
Dụ Phồn: “Ai thèm để ý mấy cái đó…”
“Ừ, nhưng tôi không muốn nhìn cậu ở bên người khác.”
“Tôi sẽ xin cô đổi chỗ ngồi.” Xe taxi chạy trên con đường nhỏ, ánh đèn đường mờ tỏ hòa lẫn cùng sắc mặt Trần Cảnh Thâm. Hắn cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ bẫng.
Dụ Phồn: “Tôi…”
Trần Cảnh Thâm: “Lá thư trước đây tôi viết cho cậu… Cậu vứt đi cũng được. Lâu rồi tôi không viết, với cũng chẳng chỉnh sửa được kĩ.”
Dụ Phồn: “…”
“Còn giấy khen trên bảng ——”
“ĐM tôi không có bạn gái!” Dụ Phồn không thể chịu được nữa, giơ điện thoại kề gần miệng ngắt lời hắn, “Cũng không thích con gái!! CMN cậu thích gọi video cho tôi thì cứ gọi! Muốn ngồi cạnh tôi thì cứ ngồi! Muốn dán giấy khen chỗ nào thì dán!! Lằng nhằng dài dòng làm cái gì?!”
Dụ Phồn nói một mạch, nói xong thì hổn hển thở hắt ra đầy nặng nhọc. Cậu ngẩng đầu lên, thấy cả người lẫn chó đi ngang qua đều ngạc nhiên nhìn mình.
…Cậu còn gọi video với Trần Cảnh Thâm ngoài đường nữa thì cậu là con chó.
Trong tai nghe không một tiếng động.
Dụ Phồn xấu hổ rẽ vào công viên bên cạnh, cậu giơ điện thoại lên nhìn, màn hình tối đen như mực, Trần Cảnh Thâm đang che camera.
Cậu nhíu mày gọi: “Trần Cảnh Thâm?”
Mấy giây sau, phía bên kia mới đáp một tiếng thật trầm: “Ừm.”
Dụ Phồn: “Nãy giờ tôi nói gì cậu nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, “Tôi biết rồi.”
Bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, Dụ Phồn nghi hoặc nhìn chằm chằm điện thoại: “Trần Cảnh Thâm, thò mặt cậu ra.”
“…”
Giây sau, ngón tay che trước camera dịch đi.
Trần Cảnh Thâm để điện thoại hơi thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.
Hắn cố ghìm khóe môi, yên lặng đối mặt với cậu giây lát. Cuối cùng, không nén nổi nữa, hắn giơ tay lên che miệng, yết hầu khẽ lăn.
Lăn lần hai.
Lần ba.
Dụ Phồn: “…”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, Dụ Phồn quên bẵng đi mất mình vừa mới gào cái gì mà để Trần Cảnh Thâm cười đến vậy.
“Trần Cảnh Thâm, cười thêm tiếng nữa thì cậu toi đời.” Dụ Phồn hằm hằm nói, “Giơ điện thoại tử tế cho tôi.”
“Ừm, tôi không cố ý đâu.”
Trần Cảnh Thâm khó khăn giơ điện thoại lên, nhìn cậu hai giây.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhanh chóng đưa ánh mắt trở về.
Trần Cảnh Thâm như cố kìm nén một lúc, cuối cùng vì vẫn chịu được nên hắn cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn vì nhịn cười: “Dụ Phồn, tôi thật sự ——”
Sau đó bỗng nhiên không còn thanh âm.
Dụ Phồn đứng đực giữa công viên, giơ điện thoại lên đợi một hồi. Sau đó, cậu chợt sực tỉnh, điên cuồng nhấn cúp máy trước khi Trần Cảnh Thâm kịp nói ra từ tiếp theo!
Píp. Video ngắt.
Công viên về đêm lộng gió.
Tiếng tim đập dồn như dán vào bên tai, đầu óc cậu nóng rực.
Dụ Phồn đứng tại chỗ một lúc, nhẹ nhàng xoa mặt, lấy điếu thuốc vẫn đang ngậm trong miệng khi nãy ra. Cậu run rẩy châm lửa, bắt đầu đi loanh quanh mấy cây đại thụ gần đó.
Mẹ nó, kì quặc.
Rõ ràng khi nãy Trần Cảnh Thâm không nói hết câu, nhưng Dụ Phồn lại có cảm giác như mình đã nghe thấy rồi.
Cậu nghe thấy Trần Cảnh Thâm ngồi trên xe taxi, đón gió ngoài cửa sổ, còn có ánh mắt lộ vẻ kì lạ của người tài xế ngồi đằng trước.
Trong ánh đèn đường lập lòe, Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn, tôi thật sự ——
Thật sự rất thích cậu.