Lời này rất tùy ý, như thể đến nhà ai đó nể mặt ăn một bữa cơm rồi đi, khiến sắc mặt của Bùi gia không tốt lắm. Bùi Văn Tuyên lại không có thái độ gì, hắn tiến lên phía trước đỡ Lý Dung rồi quay đầu nhìn Bùi Huyền Thanh, “Ông nội”, tiếp đến nhìn Ôn thị, “Mẹ, con xin phép lui xuống trước”
Sắc mặt Bùi Huyền Thanh không tốt lắm, Ôn thị hơi ngẩn người, Lý Dung theo thứ tự nhìn mọi người khẽ gật gật đầu sau đó đi thẳng ra ngoài. truyện tiên hiệp hay
Lúc này Ôn thị mới có phản ứng, bà vội vàng đứng dậy hỏi, “Không… không ở lại nhà sao?”
Theo cách nghĩ của Ôn thị, dù cho con bà có cưới Công chúa, ngày sau có ở lại phủ Công chúa, nếu đã đến Bùi gia bái kiến thì phải lưu lại một đêm.
Suy cho cùng, dù cưới Công chúa, Bùi Văn Tuyên vẫn không ở rể vì ít nhiều cũng cần chút mặt mũi.
Vốn Ôn thị không có lá gan nói ra những lời trên, chỉ là phu nhân của nhị phòng cùng tam phòng giật dây bà, khiến bà cảm thấy nếu để hai người họ cứ thế mà đi, mặt mũi nhà này sẽ không thể giữ được. Chính vì lẽ đó, khi thấy Lý Dung cùng Bùi Văn Tuyên rời khỏi, Ôn thị mới có chút nhịn không được bật hỏi.
Lý Dung dừng bước, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Nàng hiểu rõ tính cách của Ôn thị, về chuyện mặt mũi, nàng đã đáp ứng Bùi Văn Tuyên sẽ cấp cho Ôn thị. Vì thế nàng cũng không trả lời ngay, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên, rồi lại quay đầu nhìn Ôn thị, sau đó cười nói, “Cũng không phải là không thể, ta đều nghe theo Văn Tuyên”
Nghe thế, Ôn thị thoắt cái thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, “Văn Tuyên, vậy thì…”
“Mẹ”, Bùi Văn Tuyên đọc ra được ý của Lý Dung, nếu hắn dám lưu lại, nàng sẽ lột da của hắn, vì thế hắn chỉ cười nói, “Phủ Công chúa còn rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, ngày khác con sẽ về nói chuyện với mẹ. Đợi qua mấy ngày bận rộn này, con lại cùng Công chúa đến thăm mẹ”
Sắc mặt Ôn thị có chút cứng nhắc nhưng lời đã nói đến mức này, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể lắp bắp đáp, “Vậy… vậy các con cứ đi đi”
Bùi Văn Tuyên hành lễ với mọi người xong liền cùng Lý Dung đi khỏi.
Đợi đến khi lên xe ngựa, Lý Dung mới đánh ngáp nói, “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi”
Nói xong nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên ngồi phía đối diện đang suy tư gì đó, “Ngươi đang nghĩ cái gì? Sao nào, cảm thấy ta đang vả mặt ngươi?”
“Không”, Bùi Văn Tuyên hồi thần, cười nói, “Không phải là nên làm sao?”
“Ồ?”, Lý Dung có chút hiếu kì, chống cằm hỏi, “Ngươi không cảm thấy mất mặt à?”
“Cô có cuộc sống của cô”, Bùi Văn Tuyên rót trà, bình tĩnh nói, “Không thể lúc nào cũng vì chuyện gả cho ta mà ủy khuất chính mình. Cô nghĩ sống thế nào cứ sống thế nấy, bọn họ cũng chẳng làm gì được cô”
“Vậy mẹ ngươi…”
“Ta tự mình đi nói. Cô gả cho ta, chứ không phải bà ấy”
“Ta bất ngờ phát hiện”, cùng Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung như nghiềm ngẫm lên tiếng, “Thật ra gả cho người ngược lại rất thoải mái. Ngươi nói nếu ta gả cho người như Lư Vũ, quy củ của nhà cao cửa rộng bọn họ nhiều chết khiếp. Đến lúc đó dù trượng phu nhún nhường ta, những trưởng bối trong nhà cũng không tha cho ta. Sau này chỉ sợ dâng sớ tấu Phụ hoàng…”
Chưa kịp nói song, Lý Dung bất ngờ nhớ ra một chuyện, “Đợi đã, Bùi Lễ Hiền ngày mai sẽ không dâng sớ chứ?”
“Dâng sớ cáo trạng cái gì?”, Bùi Văn Tuyên bật cười, “Nói cô uống trà xong liền đi?”
“Ngươi nói cũng đúng”
Lý Dung gật đầu, “Mặt mũi ta đã cho rồi, chỉ là bọn họ nhận không nổi”
Hai người nói đến đây bỗng không kiềm được bật cười. Vừa nghĩ đến cảnh Lý Dung đứng trước mặt các thân quyến, ai nấy đều sợ hãi mong Lý Dung đi nhanh, bọn họ cảm thấy có chút cao hứng.
Lý Dung phe phẩy quạt, vui sướng nói, “Hôm nay cũng tính có một chuyện thư thái tâm hồn. Chỉ là Bùi gia này”, Lý Dung chuyển mắt nhìn hắn, “Ngươi tính khi nào lấy lại?”
“Đến lúc nên lấy lại”, Bùi Văn Tuyên cầm ly trà lên, bình tĩnh nói, “Thì lấy lại thôi”
Lý Dung ừ một tiếng.
Suốt chặng đường hai người thong thả nói chuyện. Đến khi quay về phủ Công chúa, họ cùng nhau về phòng, ra lệnh hạ nhân không được quấy rầy sau đó dự tính ngủ một giấc thỏa thuê.
Vốn dĩ Bùi Văn Tuyên tính trải nệm, tuy nhiên trong phòng chỉ dư một bộ nệm giường. Khi hắn cho người lấy thêm một bộ, hạ nhân vẻ mặt mờ mịt hỏi, “Phò mã cảm thấy lạnh ạ? Cớ gì lại cần nhiều nệm giường thế?”
Bùi Văn Tuyên nhất thời không trả lời được, vì thế hắn nói không cần nữa và trực tiếp về phòng.
Vừa vào phòng, Lý Dung đã tẩy trang xong, nàng cởi hết y phục đang định chui vào ổ chăn. Lý Dung ngủ ở góc bên trong, góc bên ngoài giường còn đặt đống chăn mà đêm hôm qua hắn dọn lên đã được người hầu xếp gọn gàng.
Lý Dung thấy hắn bước vào, nâng mắt nhìn hỏi, “Sao thế, không lấy được nệm à?”
“Bọn họ hỏi ta có phải cảm thấy lạnh không”
Bùi Văn Tuyên có chút bất lực, đi đến bồn rửa tay, “Ta không biết phải trả lời thế nào liền quay về”
“Vậy thì ngủ thôi”, Lý Dung nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay khẽ vỗ lên đùi của mình, dịu dàng nói, “Dù sao ta tin Bùi đại nhân là chính nhân quân tử, Liễu Hạ Huệ chuyển thế. Cả ta còn không ngại, vậy Bùi đại nhân còn ngại cái gì?”
“Cô…”, Bùi Văn Tuyên có chút bất lực, “Cô có thể…”
“Có thể dè dặt chút?”, Lý Dung quay người lại, kéo dài giọng hỏi, “Vậy chi bằng ngươi đổi cách hỏi khác? Ví dụ như, ta có dè dặt hay không, ngươi không biết sao?”
“Lý Dung!”
Bùi Văn Tuyên thấp giọng quát, Lý Dung cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn, nàng nằm trên giường nói, “Được rồi, sau này ngày tháng còn dài, ngươi có thể ngày nào cũng đi trải nệm không? Mỗi ngày đều phải mang đi giặt một bộ, sáng sớm còn phải bỏ công gấp nệm, ngươi không mệt à?”
Bùi Văn Tuyên chần chừ hồi lâu, Lý Dung nhắm mắt nói, “Được rồi, đi ngủ đi, chúng ta chưa phải chưa từng ngủ chung, Bùi đại nhân không cần tự rước phiền toái”
Lý Dung nói xong liền nhắm mắt ngủ. Bùi Văn Tuyên tiếp tục do dự thêm chốc nữa, cuối cùng vẫn cởi áo ngoài, đi đến cạnh giường. Sau vài phút chần chờ, hắn nằm xuống giường, nghĩ ngợi hồi lâu lại nói, “Cô yên tâm, ta không có hứng thú gì với cô hết”
Lý Dung quay lưng về phía hắn, “phụt” một tiếng phì cười. Bùi Văn Tuyên cau mày, “Cô cười cái gì?”
Lý Dung quay đầu lại, mỗi người nằm đắp một cái chăn riêng, nàng đưa tay gối đầu, híp mắt cười hỏi, “Ngươi không có hứng thú với ta nhưng ta lại có hứng thú với ngươi thì làm sao đây?”
“Ăn nói bậy bạ”, mặt Bùi Văn Tuyên bất giác đỏ lên, lập tức quay người đi, “Cô lại không nghiêm túc mà đùa cợt ta”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung chống đầu nhìn hắn, “Ta phát hiện, sống lại kiếp này, ngươi rất dễ xấu hổ nha”
“Ai giống cô”, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt, “Không biết xấu hổ ngượng ngùng”
“Con người đều có ***, ta hà tất phải ngượng ngùng xấu hổ”, Lý Dung nói rất bình thản, Bùi Văn Tuyên che kín hai lỗ tai lại, hối thúc nàng, “Ngủ đi ngủ đi”
Lý Dung cười nhìn Bùi Văn Tuyên, thấy hắn đưa lưng về phía mình, nàng vẫn như cũ bảo trì nụ cười, không hiểu vì sao cảm thấy trêu ghẹo Bùi Văn Tuyên thế này vô cùng thú vị.
Sau vài phút, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, chính vì thế liền nhắm mắt nằm xuống ngủ.
Lúc này, Bùi Văn Tuyên mới chậm rãi mở mắt, hắn nhìn về phía trước, lần nữa tự nhắc bản thân.
Con người Lý Dung thích nói đùa, không thể xem là thật.
♪Góc tám nhảm♪
Nhiều khi thấy anh nhà ngây thơ ghê nơi, chọc xíu là đỏ mặt, thấy cưng ghê hihi ?
Mấy nay đang tính in mấy chương đã dịch thành sách, để in rồi khoe chị em coi chơi nha ?