– Nếu cô này có ý làm hại ta đã chẳng cho hoa trị độc. Tuy vẫn phải đề phòng lòng ngời bất trắc nhưng không ăn bữa cơm này là đắc tội với cô.
Chàng toan trả lừi thì cô thô nữ từ trong bếp bưng ra một cái khay gỗ. Trên khay
đặt một cái thùng nhỏ đựng đầy cơm trắng.
Hồ Phỉ đứng dậy nói:
– Đa ta cô nương có lòng hậu tứ. Bọn tại hạ xin cho bái kiến lệnh tôn cùng lệnh đường.
Thiếu nữ đáp:
– Gia má tiện thiếp qua đời cả rồi. Tiện thiếp ở đây chỉ có một mình.
Hồ Phỉ ” ủa ” một tiếng rồi ngồi xuống cầm đũa tiếp tục ăn nữa.
Hồ Phỉ thấy ba món ăn làm rất tinh khiết, khen không ngớt miệng để lấy lòng cô.
Chung Triệu Văn bụng bảo dạ:
– Ngươi đã không nghe lời, ta cũng đành chịu. Chẳng lẽ cả hai người cùng mắc bẫy.
Hắn nhìn thôn nữ nói:
– Tại hạ vừa ngất xỉu một lúc, trong bụng thấy nôn nao, không muốn ăn cơm.
Thiếu nữ rót chung trà nói:
_ Vậy mời tướng công uống một chung thanh trà.
Chung Triệu Văn thấy nước trà xanh biếc lại lại trong trẻo ngon lành. Tuy hắn miệng khát muốn uống nhưng ngỏ lời cảm tạ đón lấy chung trà đặt xuống bàn chứ không dám uống.
Thiếu nữ cũng không để ý. Cô thấy Hồ Phỉ ăn như rồng cuốn, hết bát này tới bát khác, bất giác lộ vẻ vui mừng ra khóe mắt.
Hồ Phỉ là người thông minh tuyệt đỉnh, khi nào lại chẳng ngó thấy, chàng nghĩ thầm:
– Ta đã ăn rồi có bị trúng độc thì trúng nhiều hay trúng ít cũng thế thôi.
Chàng đánh bạo tiếp tục ăn kỳ nọ Chàng ăn hết bốn bát cơm lớn, ba món rau cũng hết sạch.
Thôn nữ lại cất dọn. Hồ Phỉ vội đặt bát đũa xuống rồi bưng mâm vào nhà bếp.
Tiện tay chàng múc nước trong lu rửa sạch bát chén lau khô xếp vào chạn.
Thôn nữ rửa nồi niêu, quét nhà. Hai người cùng động thủ thu dọn rất mau lẹ.
Hồ Phỉ cũng không nhắc tới chuyện vừa quạ Chàng thấy lu nước chỉ còn lại một nửa liền quẩy thùng ra khe suối ở ngoài cửa gánh nước đổ vào đầy ly.
Gánh nước xong, chàng vào nhà thấy Chung Triệu Văn gục xuống bàn mà ngủ.
Thôn nữ nói:
– Ở chỗ quê mùa không có chỗ tiếp khách, đành khuất tất Hồ gia ngủ trên ghế dài một đêm.
Hồ Phỉ đáp:
– Cô nương bất tất phải khách sáo.
Thôn nữ tiến vào nội thất khẽ khép cửa lại nhưng không nghe tiếng cài then.
Chàng tự hỏi:
– Cô này trơ trọi ở đây một mình, sao dám để hai người đàn ông lưu tú thì ra cô lớn mật quá.
Chàng liền đưa tay lay vai Chung Triệu Văn khẽ nói.
Hồ Phỉ cũng không để ý, toan lại coi tình hình Chung Triệu Văn thì cánh cửa kẹt mở. Cô thôn nữ tay cầm đèn nến chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng nói:
– Đó là tiếng chó sói kêu réo.
Hồ Phỉ ật đầu đáp:
– Cô nương.
Chàng trỏ vào Chung Triệu Văn.
Lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập hoà lẫn với tiếng dê kêu, tiếng chó sủa náo loạn cả lên. Những thanh âm này đang chạy thẳng về phía nhà gianh.
Hồ Phỉ cả kinh thất sắc bụng bảo dạ:
– Nếu là bọn địch nhân đông người kéo đến tập kích thì căn nhà gianh này chỉ xô một cái là sập, huống chi Chung nhị ca bị trúng độc bất tỉnh nhân sự. Cô thôn nữ ở cạnh nách là bạn hay là thù khó mà đoán được. Biết làm thế nào bây giờ.
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ bỗng nghe một con khoái mã chạy nhanh tới.
Hồ Phỉ trong tay không một tấc sắt, cúi xuống ôm Chung Triệu Văn chạy vào nhà bếp để kiếm con dao thái rau nhưng trong bóng tối chẳng tìm thấy gì.
Bỗng nghe thôn nữ lớn tiếng quát hỏi:
– Người nhà họ Mạnh đấy ư? Nửa đêm đến đây làm gì?
Hồ Phỉ nghe giọng nói nghiêm khắc không giống kẻ trá nguỵ, đồ chừng người mới đến không phải cùng phe với cô mới hơi yên dạ.
Chàng chạy ra hậu viện chụp lấy một viên gạch tung mình nhảy lên cây liễu, đặt Chung Triệu Văn vào chỗ mấy cành lớn giáp nhau. Chàng chú ý nhìn ra. Dưới ánh sao chàng thấy một hán tử áo xám cưỡi ngựa xông tới trước căn nhà gianh. Phía sau con ngựa bụi đất tung bay, tiếng kêu réo náo loạn cả lên. Tiếp theo đến mười mấy con chó sói đuổi tới.
Coi tình thế này thì dường như người kia dọc đường gặp bầy sói đói, vọt ngựa chạy trốn. Nhưng chàng nhìn lại thấy phía sau có một vật trắng toát. Té ra là con cừu sống.
Hồ Phỉ rất lấy làm kỳ, không hiểu họ dở trò cổ quái gì. Chàng cho là người đi săn dùng con cừu làm mồi để dẫn dụ bầy chó sói.
Người kia tung ngựa xông vào vườn hoa, chạy thẳng đến đầy phía Đông rồi quanh trở lại qua hướng Tây. Bầy sói đói rượt theo sau.
Biến cố này khiến cho vườn hoa làm bị dầy xéo tan nát chẳng còn gì nữa.
Hán tử cưỡi con tuấn mã. Thuật cưỡi ngựa của gã rất tinh thâm. Hắn chạy lui chạy tới mà bầy sói thuỷ chung vẫn không cắn dược con cừu sống.
Hồ Phỉ xoay chuyển ý nghĩ đột nhiên tỉnh ngộ la thầm:
– Ủa! Thằng cha này đến đây xén hoa lam. Có lý nào ta lại tự thủ bàng quan?
Chàng liền điểm hai chân vọt qua nóc nhà gianh. Bống nghe người kia la lên một tiếng:
– Úi chao!
Rồi tung ngựa chạy qua hướng Bắc. Con cừu sống vẫn để lại trong vườn hoa.
Bầy sói nhảy xổ lại xấu xé khiến cho vườn hoa đã tan nát càng thêm tan nát, coi rất thảm hại.
Hồ Phỉ mắng thầm:
– Chỗ dụng tâm của thằng cha này thật thâm độc.
Hai mảnh gạch bay ra. Chát chát, hai tiếng. Hai con sói đầu trúng phải mảnh gạch vỡ óc chết liền.
Hồ Phỉ lại liệng hai mảnh gạch nữa xuống. lần này viên gạch nhỏ hơn liền trệch đi một chút, một viên đánh trúng bụng một con, một viên bắn vào vai một con. Tuy nhiên hai con ác lang cũng đau quá sủa ầm lên.
Bầy lang liên tiếp bị đau, biết có người ở trên nóc nhà. Chúng ngửng đầu lên nhìn Hồ Phỉ, nhe răng múa vuốt sủa lên oăng oẳng.
Hồ Phỉ thấy bầy lang lộ vẻ hung dữ, trong lòng khiếp sợ vì chàng tay không thực khó mà chống chọi được mấy chục con thú dữ.
Chàng liền nhằm đúng đầu con sói đực lớn nhất cầm viên gạch liệng chênh chếch xuống bắn trúng cổ họng nó.
Con sói đau quá lăn lộn mấy cái rồi cúp đuôi chạy trốn. Lại một con sói lớn đang cắn con cừu trắng cũng chạy theo.
Bầy lang đói thấy vậy đều sủa ầm lên kêu gọi nhau chạy đi. Chỉ trong khoảnh khắc tiếng chó sủa mỗi lúc một xạ vườn hoa lam đã bị dầy xéo thảm hại.
Hồ Phỉ từ trên nóc nhà nhảy xuống nói liên thanh:
– Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Chàng nghĩ tới cô thôn nữ phải cực nhọc trồng hoa bón tưới mới nên được một cảnh khả quan mà trong khoảnh khắc tận số bị tàn hại. Chàng chắc là cô đau khổ lắm. Khong ngờ cô chẳng nhắc gì đến vườn hoa lam bị tàn phá, cười hì hì nói ;
– Hồ đại ca! Đa tạ đại ca đã ra tay viện trợ.
Hồ Phỉ đáp:
– Nói ra lại hổ thẹn. Đáng trách là tại hạ không tri cơ sớm hơn, ra tay chậm quá.
Nếu tại hạ đánh té tên ác hán kia ở ngoài xa thì vườn hoa này có thể bảo toàn được.
Thôn nữ mỉm cười nói:
– Vườn hoa lam này dù chẳng bị bầy sói dữ phá hoại thì qua mấy ngày nữa nó cũng tàn tạ. Nay bị huỷ trước vài bữa cũng chẳng có chi đáng kể.
Hồ Phỉ sửng sốt nghĩ thầm:
– Cô này ăn nói không phàm tục, lời lẽ dường như còn chứa huyền cơ.
Chàng nói:
– Tại hạ tới quý phủ quấy nhiều mà chưa kịp thỉnh giáo tôn tính của cô nương.
Thôn nữ trầm ngâm mọt chút rồi đáp:
– Tiện thiếp họ Trình nhưng trước mặt người khác đại ca đừng nhắc tới họ của tiểu muội.
Cô nói mấy câu này đầy vẻ thân thiết tựa hồ coi Hồ Phỉ như người nhà.
Hồ Phỉ ra chiều cao hứng hỏi:
– Vậy tại hạ xưng hô cô nương bằng gì được.
Thôn nữ đáp:
– Đại ca là người rất tốt. Tiểu muội nói cả tên cho đại ca haỵ Tiểu muội là Trình Linh Tố. Linh là linh khụ Tố và tố vấn.
Hồ Phỉ không hiểu ” Linh khu ” và ” Tố vấn ” hai hai pho sách thuốc lớn ở Trung Quốc nhưng cảm thấy hai chữ này rất thanh nhã, thực chẳng phải tên một cô thôn nữ thông thường.
Chàng cười nói:
– Vậy tại hạ kêu bằng Linh cô nương, người ngoài có nghe thấy họ cho là Lâm cô nương hô trệch đi một chút.
Trình Linh Tố mỉm cười đáp:
– Đại ca thật khéo làm cho tiểu muội hoan hỷ.
Hồ Phỉ cũng hơi động tâm. Chàng thấy tướng mạo cô tuy không đẹp nhưng câu cười tiếng nói hấp dẫn.
Chàng toan hỏi về vụ Chung Triệu Văn say rượu thì Trình Linh Tố đã nói:
– Vị Chung nhị ca kia uống rượu say chẳng có gì đáng ngại. Chỉ sáng mai là tinh lại. Bây giờ tiểu muội đi thăm mấy người. Đại ca có đi theo không?
Hồ Phỉ thấy cô bé này hành động rất cổ quái, cô đi thăm người vào lúc nửa đêm tất là có thâm ý. Chàng liền đáp:
Đĩ nhiên tại hạ muốn đi theo cô.
Trình Linh Tố nói:
– Đại ca cùng đi thì chúng ta phải có ước pháp tam chương. Một là đêm nay đại ca không được nói gì với ai.
Hồ Phỉđáp:
– Được rồi! Tại hạ làm kẻ câm miệng.
Trình Linh Tố cười nói:
– Không hẳn thế. Đại ca nói với tiểu muội thì được. Hai là đại ca không được động võ, phóng ám khí hay điểm huyệt nhất luận cấm chỉ. Ba là không được dời xa tiểu muội ba bước.
Hồ Phỉ gật đầu ưng chịu nghĩ thầm:
– Té ra cô đưa mình đi đến gặp Độc Thủ Dược Vương. Cô bảo mình không thể dời xa ba bước là sợ trúng độc ngộ hại.
Chàng phấn khởi tinh thần hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi ngay chứ?
Trình Linh Tố đáp:
– Cần đem đi một vào thứ.