Lục Dĩ Ngưng: “…”
…
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết bắt đầu như thế nào, nhưng kể từ hôm đó trở đi, ánh mắt những người khác trong phòng làm việc nhìn cô cũng có chút gì đó là lạ.
Trước đó có một đồng nghiệp nam độc thân trong tối ngoài sáng lấy lòng cô, rót nước cho cô rồi còn muốn sửa ảnh giúp cô, nhưng giờ cũng không chủ động nhắc đến những thứ này nữa, mỗi ngày vừa nhìn thấy cô liền thở dài tựa như cô đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì vậy.
Quan trọng là loại chuyện như vậy Lục Dĩ Ngưng không cách nào có thể giải thích được, chỉ sợ phản tác dụng càng tô lại càng đen, cho nên cũng liền mặc kệ bọn họ.
May thay mọi người đều không phải người rảnh rỗi, cũng chỉ qua một hai tuần liền không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Tiền của Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng cũng không chuyển trả lại cho anh nữa, chuyển đi chuyển lại cũng chẳng được gì, hơn nữa khiến cô đội một cái nồi lớn như vậy, anh cũng nên mất chút tiền để trả giá.
Sau một thời gian dài, Lục Dĩ Ngưng cho rằng mọi người trong phòng làm việc đều đã quên chuyện này từ lâu rồi, kết quả đến cuối tháng năm, khi trong phòng chỉ còn lại cô và cô bé đồng nghiệp thực tập kia, Lục Dĩ Ngưng đang chọn ảnh trên máy tính, cô nhóc kia liền kéo ghế dịch lại gần: “Chị Dĩ Ngưng, có câu này em không biết có nên hỏi hay không…”
“Thế thì đừng hỏi nữa.”
Lục Dĩ Ngưng cũng khá thân với cô gái này, cho dù thời gian trước vì chuyện Đường Mộ Bạch chuyển tiền cho cô khiến cô bị mọi người hiểu lầm, cô nhóc này cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, hơn nữa còn an ủi cô nữ đồng nghiệp còn lại chính là loại người như vậy, bảo cô đừng để trong lòng.
Cô gái tên là Phương Đồng, là học muội cùng ngành của cô ở Đại học B.
Vừa rồi nói vậy cũng chỉ là đùa một chút, nói xong nhìn thấy khóe miệng Phương Đồng xệ xuống, Lục Dĩ Ngưng đưa tay nhéo mặt cô ấy, “Hỏi đi.”
Phương Đồng: “Thực sự có thể hỏi sao?”
Lục Dĩ Ngưng gật đầu: “Có thể.”
Phương Đồng: “Chị Dĩ Ngưng, người lần trước chuyển tiền cho chị là ai vậy?”
Lục Dĩ Ngưng: “Em đừng nghĩ nhiều, là bạn của anh trai chị, lần trước mượn tiền của chị nên trả lại thôi.”
“Tiện thể em có thể hỏi… là ai không?”
“Sao thế, có nói em cũng không biết đâu,” Lục Dĩ Ngưng cong khóe môi, “Đường Mộ Bạch, em có quen không?”
Phương Đồng trầm mặc, sau khi suy nghĩ vài phút mới chợt nhớ ra.
Cô ấy không quen Đường Mộ Bạch nhưng lại đã từng nghe nói qua!
Dù sao cũng là nhân vật phong vân của Đại học B, sự tích của người này đã sớm truyền ra khỏi Viện Y học, đến ngay cả Viện Mỹ thuật bọn họ không hề liên quan tí gì đến Viện Y học mà còn nghe nói tới.
Phương Đồng thở dài, không biết nên nói gì.
Bởi vì là chiều thứ sáu, những công việc phải làm cũng đều đã làm xong, lúc này Phương Đồng đang rất rảnh rỗi không có việc gì làm nên liền ở lì chỗ Lục Dĩ Ngưng không chịu đi, cô ấy nhìn Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng đem ảnh chụp phóng to rồi lại thu nhỏ, sau mấy lần như thế, Phương Đồng mới mở miệng hỏi: “Chị Dĩ Ngưng, sao chị quen biết anh ấy thế?”
Lục Dĩ Ngưng không nghĩ nhiều, thành thật nói: “Anh ấy bạn là bạn của anh trai chị.”
Cho nên đây là… bao nuôi em gái của bạn thân?
Tra nam!
Biểu cảm của Phương Đồng trở nên cổ quái, có điều tâm tư Lục Dĩ Ngưng không đặt trên người cô ấy cho nên căn bản không chú ý tới.
“Chị Dĩ Ngưng, anh ấy có thật sự đẹp trai như lời đồn không?”
Khi Phương Đồng đỗ Đại học B thì Đường Mộ Bạch cũng đã sắp tốt nghiệp, đang đi thực tập ở bệnh viện rồi, cho nên một năm cũng không thấy anh về trường học mấy lần, cô ấy chỉ nghe nữ sinh trong viện đồn thổi về người này đến mức vô cùng vi diệu chứ chưa từng gặp qua người thật lần nào.
Động tác trên tay Lục Dĩ Ngưng dừng một chút, cô mím môi, qua mấy giây mới chuyển sang bức ảnh tiếp theo, cô gật đầu, “Cực kỳ đẹp trai.”
Không đẹp trai thì sao có thể khiến cô nhất kiến chung tình, thích anh nhiều năm đến như vậy chứ.
Nói cho cùng thì cũng là do thấy sắc nổi lòng tham.
Thực ra là Phương Đồng hiểu sai rồi, dù sao một vạn sáu cũng không phải con số nhỏ, hôm đó nhận được chuyển khoản, Lục Dĩ Ngưng lại cũng không giải thích cái gì.
Im lặng đồng nghĩa với cam chịu, đây chính là định luật vạn năm không đổi.
Cho nên tình huống hiện tại rất có khả năng là, chị Dĩ Ngưng mà cô ấy sùng bái bị hot boy tiền nhiệm của Đại học B bao nuôi rồi.
Phương Đồng cũng không biết là nên thở phào thay cô hay là đồng tình với cô, im lặng thật lâu mới nặn ra được một câu hỏi: “Chị Dĩ Ngưng, tiền lương bác sĩ bây giờ cao lắm à?”
Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa hề nghĩ theo phương diện kia, “Chắc còn phải xem là bác sĩ gì nữa.”
Phương Đồng: “Kiểu như Đường Mộ Bạch học trưởng ý?”
Dù sao thì bằng cấp và thành tích cũng đều bày hết cả ra đó, Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Chắc là cũng tương đối.”
—
Lục Dĩ Ngưng và Phương Đồng nói chuyện rất nhiều.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua trong lúc sửa ảnh và trò chuyện, lúc tan làm, Lục Dĩ Ngưng thu dọn xong đồ đạc xong chuẩn bị xách túi về nhà, vừa đến dưới lầu tòa soạn liền nhận được điện thoại từ cô cô gọi đến.
Lục Hân Dung đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Nghi, dì Trương của con vừa gọi điện thoại đến nói hôm nay lúc Nhất Châu tan học về bị tan nạn xe, giờ cô đang chuẩn bị đến xem thế nào…”
Giọng nói của bà rất lo lắng, giữa chừng Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn nghe thấy tiếng bà thúc giục tài xế lái xe.
Lục Dĩ Ngưng cũng bị dọa sợ, vội vàng đến ven đường bắt một chiếc taxi, “Có nghiêm trọng không ạ?”
“Dì Trương của con còn không cho cô nói với con… Chắc là rất nghiêm trọng.”
“Bệnh viện nào ạ?”
“Giờ đang ở Bệnh viện số 3.”
Bệnh viện số 3, hai từ (*) quen thuộc làm sao.
(*) trong bản gốc là Tam Viện
Hơn nửa tháng trước, cô còn vừa nói với bản thân cùng lắm thì về sau không đến chỗ đó nữa, kết quả mới qua chưa được bao lâu, Lục Nhất Châu đã chạy đến đó rồi.
Có điều so sánh với em trai mình, những thứ này đều chỉ là chuyện nhỏ.
Chỗ làm của Lục Dĩ Ngưng cách nhà rất gần cho nên bình thường cô đều không lái xe, sau khi ngồi lên xe taxi, cô cúp điện thoại rồi báo địa chỉ cho tài xế lái xe.
Giao thông ở Bắc Thành vẫn ùn tắc như thường lệ, hơn nửa giờ sau xe taxi mới đến được điểm đích.
Lục Dĩ Ngưng trả tiền rồi xuống xe, gần như là chạy vào trong bệnh viện.
Trên đường cô đã gọi cho Trương Văn hỏi số phòng bệnh nên vừa vào cô liền chạy thẳng vào thang máy, ấn nút tầng 17 rồi sốt ruột đợi thang máy đi dần lên.
Đến tầng bốn thì thang máy dừng lại, có người đi vào.
Lục Dĩ Ngưng dịch về phía sau, cửa vừa đóng lại, cô liền nghe thấy một giọng nam quen thuộc, “Ơ kìa? Học muội?”
Là Tạ Khôn.
Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu nhìn, sau khi xác nhận không nhìn thấy người khác bên cạnh anh mới mỉm cười, “Học trưởng, anh cũng làm việc ở bệnh viện này à?”
“Đúng rồi,” Tạ Khôn ấn nút thang máy, “Anh đang đi khu nội trú thăm bệnh nhân.”
Đang nói chuyện, cửa thang máy lại mở ra, người muốn đi lên thang máy ở tầng này nhiều hơn một chút, Lục Dĩ Ngưng mới vừa dịch thêm về phía sau một chút liền nghe thấy một giọng nữ hỏi: “Bác sĩ Đường, tình hình mẹ tôi giờ thế nào rồi?”
Lục Dĩ Ngưng cúi thấp đầu, vô thức muốn giả làm không khí.
Thế nhưng Tạ Khôn căn bản không cho cô cơ hội đó, lại hỏi: “Dĩ Ngưng, em đến bệnh viện làm gì thế?”
“… Em trai em bị tai nạn xe.”
Có điều không nghiêm trọng, vừa rồi trong điện thoại Trương Văn cũng đã nói với cô.
Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy một góc áo khoác trắng của người đang đứng trước mặt khẽ lay động, tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng cô cảm giác được rõ ràng người nọ quay đầu nhìn cô một cái.
Tạ Khôn: “Em còn có em trai á?”
“Ừ, năm nay mới bảy tuổi.”
Đang nói chuyện, cô liền nghe thấy Đường Mộ Bạch nói một câu: “Lượng đường trong máu đã ổn định rồi nhưng vẫn phải quan sát một thời gian rồi mới làm phẫu thuật, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cảm ơn bác sĩ Đường…”
Từ giọng nói có thể thấy người phụ nữ có lẽ còn khá trẻ, đúng như dự đoán, Lục Dĩ Ngưng rất nhanh lại nghe thấy cô ấy hỏi một câu: “Bác sĩ Đường, ừm… Anh có bạn gái chưa?”
Tạ Khôn đúng lúc chen lời, “Đúng rồi Dĩ