Tay Thanh Khâu Quyết càng run dữ hơn. Tạ Lăng Du do dự một chút rồi ôm lấy y, vừa mở miệng định hỏi thì Thanh Khâu Quyết không cẩn thận bật cười một tiếng.
Tạ Lăng Du: “…?”
Mặt hắn dần đen lại.
Thanh Khâu Quyết nhân lúc hắn chưa phát khùng lên nhỏ giọng giải thích, dường như đang kiên nhẫn, giọng nói hơi ậm ờ: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tiểu thư Trương gia là một người đặc biệt, chắc hẳn bệ hạ sẽ rất thích.”
Tạ Lăng Du không hiểu mô tê gì, cũng may lúc này Hình Nhã Nhàn ở bên cạnh im lặng hồi lâu đã được vị tiểu thư ở bàn kế bên an ủi cho bình tĩnh lại, cũng tò mò xem mẫu nghi thiên hạ sau này là vị tiểu thư nào.
Vị tiểu thư ở bàn kế bên lộ vẻ mặt khó xử nhưng vẫn lặng lẽ chỉ hướng cho cô. Đúng lúc Tạ Lăng Du nghe thấy câu này, theo bản năng liền nhìn theo hướng ngón tay kia chỉ ngay lập tức bị giật mình.
Chỉ thấy… Ờm, cô nương trông vô cùng “xuất chúng”, một gương mặt chữ điền vuông tròn, lông mày dày đậm, môi dày, mắt nhỏ cứ như hàng năm rồi chưa mở, dáng người đẫy đà như Dương Quý Phi hiện thế, bàn tay ngọc ngà cũng không phải thon dài mà như củ cả rốt, khiến cho người ta “tự cảm thấy ớn”.
Tạ Lăng Du hiểu ra, lúc này mới hiểu được sự khác thường của Thanh Khâu Quyết như là đang hả hê khi người khác gặp họa. Trong ánh mắt hắn hàm chứa sự hơi đồng tình, lặng lẽ liếc nhìn Trọng Lục đang vui vẻ ở ghế trên, chắc hẳn là đang nghĩ cưới về làm đồ trưng bày. Trọng Lục cũng không để ý, ai ngờ được người tính không bằng trời tính, thật sự là trời ban lương duyên.
Tạ Lăng Du lại nhìn sang Trương đại nhân, cúi đầu im lặng nhấp ngụm trà, trông đúng là giống cha.
Một khi thả lỏng thì cung yến trôi qua rất nhanh. Nửa đoạn sau Tạ Lăng Du vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện dịch bệnh của Phồn trấn, nghĩ ngợi quên cả thời gian. Đại sư Đăng Tịch là người lạnh lùng, không thích náo nhiệt nên đã sớm cáo lui.
Từ lúc Trọng Lục uống rượu thì chư vị đại thần ít nhiều gì cũng đã hơi say, thấy cũng tầm tầm ròi, hắn liền xua tay: “Hôm nay tới đây vậy.”
Vừa dứt lời, Chu Hỉ liền tự giác khom lưng đưa tay qua, Trọng Lục bám lấy đi xuống. Chư vị đại thần thấy vậy cũng sôi nổi cáo biệt, từ từ hướng ra cửa, miệng vẫn đang nói cười.
Tạ Lăng Du có uống mấy chén, đi đứng đã hơi lơ mơ. Mạnh Nghị dở khóc dở cười đỡ lấy hắn, lúc cười cũng không biết bản thân cũng ngã trái ngã phải làm cho mấy lão già nhìn mà bật cười.
Tạ Lăng Du nghiêm trang đẩy tay Mạnh Nghị ra, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng có túm lấy ta, ta sắp đứng không vững nữa rồi.”
Mạnh Nghị trừng mắt, định đưa tay ôm chầm hắn: “Còn lâu.”
Hình Nhã Nhàn dở khóc dở cười, đành phải giữ chặt lại Mạnh Nghị đang định làm vậy. Tạ Lăng Du thấy trên đầu cô có băng gạc, hơi bất ngờ: “Nhã Nhàn muội muội vẫn còn đang băng bó.”
Hình Nhã Nhàn cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Hình Thương thấy vậy đành thở dài đi tới, ở bên ngoài lắm người nhiều mắt, đành phải lạnh lùng nói với Hình Nhã Nhàn: “Còn không mau đi theo, bớt làm ta mất mặt.”
Tạ thừa tướng vỗ vai ông, không nói gì.
“Tôn Kiềm” lẳng lặng đi theo sau bọn họ, ba nhóm đang định tạm biệt thì không biết cái dây thần kinh nào của Tạ Lăng Du chập mạch, đột nhiên vươn tay túm y lại: “Huynh đi chạy đâu đấy, ta ở đây cơ mà.”
Mắt Tạ Lăng Du mờ mờ, không nhìn rõ mặt đối phương nhưng hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không nghĩ ngợi gì liền đưa tay ra níu lấy.
Tôn tướng quân chân đã hướng ra ngoài cửa một bước, quay đầu lại thấy vậy liền bật cười: “Ô kìa, thế này là định đem con ta về nhà hả?”
Thanh Khâu Quyết cúi đầu nhìn hai má đỏ bừng của hắn, dùng vẻ mặt liệt của Tôn Kiềm nói: “Tạ huynh nhận nhầm người rồi.”
Tạ thừa tướng không nói gì, trong mắt hiện lên sự thắc mắc, đứng yên tại chỗ.
Tạ Lăng Du mờ mịt nhìn y, trông rất đần. Thanh Khâu Quyết thầm thấy mắc cười, mặt lại lạnh tanh kéo Mạnh Nghị đang dại cả người ở một bên sang. Tạ Lăng Du bị đụng phải một cái đành phải buông tay, nhăn mặt do dự nhìn Mạnh Nghị, cuối cùng đưa tay túm lấy hắn.
Chỉ là đôi mày vẫn nhíu chặt.
Tạ thừa tướng lúc này mới kéo hai đứa nhỏ đi, ba nhóm chào tạm biệt nhao, lên xe ngựa nhà mình. Dọc đường đi Tạ Lăng Du đều cau mày, trong miệng lải nhải không biết là nói cái gì. Tạ Thừa Tướng nghe không hiểu hắn đang nói gì, liền buồn cười hỏi: “Du nhi đang nói gì vậy?”
Ông ghé lại gần nghe, chỉ nghe thấy một câu mơ hồ.
“Không… Ta không nhận nhầm…”
——————
Sáng sớm hôm sau, Tạ Lăng Du vẫn nhăn mặt,ảm giác say rượu đúng là chẳng ra gì. Hắn ngồi dậy lắc lắc đầu, chau mày, chỉ cảm thấy tối hôm qua cứ như đánh nhau một trận, cả người khó chịu.
Tên hầu ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền gõ của tiến vào hầu hạ hắn thay quần áo.
Vốn lúc tên hầu cúi người, Tạ Lăng Du cũng không cảm thấy có gì sai lắm. Thế nhưng người kia đột nhiên nói một câu: “Ngủ không ngon hả?”
Tạ Lăng Du sợ giật bắn người, lùi về sau ba bước, ngẩng đầu lên thì thấy tên hầu kia đang đứng thẳng người, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, mắt phượng hẹp dài như bút pháp vẽ rồng điểm mắt làm cho khuôn mặt không quá xuất chúng kia trở nên thuận mắt, trông còn rất tuấn tú.
Tạ Lăng Du trợn tròn mắt, không thể tin nổi buột miệng thốt lên: “Thanh… Á…”
Mới vừa kêu được một từ đã bị Thanh Khâu Quyết bị miệng, y nhướng mày: “Kêu đi, kêu tiếp xem nào, ngươi sợ người khác không biết là ta à?”
Tạ Lăng Du trừng mắt, đẩy tay y ra, cẩn thận nhìn ra bên ngoài rồi mới nhìn kỹ lại Thanh Khâu Quyết: “Huynh trà trộn vào kiểu gì vậy?”
Đến người của của Trọng Lục cũng không thể vào được thì y làm cách nào mà tránh được nhãn tuyến dày đặc ở bên ngoài, còn lọt qua được lớp lớp kiểm duyệt của Tạ phủ?
“Lục” có thể với vào được tận Tạ phủ Thừa tướng?
Này cũng quá dữ rồi.
Trong lúc Tạ Lăng Du đang không hề che giấu sự thắc mắc, Thanh Khâu Quyết nhẹ nhàng cười, làm bộ rất trong sạch: “Cũng không có gì, chỉ là ở của Tạ phủ nhà ngươi bán mình táng cha, còn hỏi cả nhóm nhãn tuyến theo dõi ở cửa có muốn mua ta không nữa. Cuối cùng thì quản gia nhà các ngươi nhìn không nổi nữa liền mua ta về.”
Tạ Lăng Du lặng thinh nửa ngày, như là bị chấn động, một lúc lâu sau mới khó khăn hỏi: “Bọn họ không nghi ngờ gì sao?”
Ánh mắt Thanh Khâu Quyết vô số tội, trông vô cùng thiếu đánh: “Thắc mắc cái gì, dù sao ta bên phải là đoán mệnh bói toán, bên trái là bán con cầu sinh, trông ta hiếu thảo thế còn gì.”
Hiếu thảo á? Tạ Lăng Du nghẹn họng nửa ngày không thốt ra được lời nào.
Còn Thanh Khâu Quyết trông như đang giỡn nhưng khi rũ mắt xuống lại đầy u ám. Y cũng không ngờ hôm nay lại thuận lợi như vậy. Y vốn định viết một chữ “Thanh” ở trên vải bố trắng, định chờ Tạ Lăng Du nghe tin thì ra mua y về. Y đem theo bé rắn đen trong người chuẩn bị đi truyền tin, nghĩ rằng muộn nhất là buổi trưa Tạ Lăng Du cũng sẽ dậy, không ngờ rằng chỉ một lúc sau Tạ quản gia đã ra mua y về.
Chuyện này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Tạ gia cũng có lúc thu nhận người bên ngoài nhưng phân nửa chỉ làm những việc lặt vặt, không có chuyện được xếp đến hầu hạ cuộc sống hàng ngày của chủ. Đây tất nhiên là ý của Tạ thừa tướng.
Có lẽ là bởi vì gần đây Tạ Lăng Du khác lạ nên Tạ thừa tướng đã đoán ra gì đó, cũng có thể là… đã biết sự tồn tại của y.
Chỉ là cho dù là như thế nào thì đều đã truyền cho y một tín hiệu, đây là thiện ý tương trợ.
Xem ra Tạ thừa tướng vẫn là Tạ bá của lúc trước.
Xem ra năm đó Thái tử điện hạ cho ông hai con đường, cuối cùng ông đã chọn cái thứ hai.