“Ban rượu độc cho ta đi…”
“???” Dạ Huân Thiên như muốn tá hỏa, cái gì chứ, hắn có nghe nhầm không?
Cái này được coi là cái loại thỉnh cầu gì vậy chứ?
“Nàng nói cái gì?” Dạ Huân Thiên không tin được đành hỏi lại.
“Ta muốn được chết, mong ngươi ban rượu độc cho ta.”
“Tại sao?” hắn khó hiểu nhìn cô, hai tay đưa lên nắm lấy vai cô:
“Tại sao nàng lại muốn chết.”
Lần trước lúc cô yêu cầu được ban rượu độc hắn đã rất muốn hỏi điều này rồi.
Nhưng Ba Ba Mạc Tỏa lại làm một mặt thờ ơ nói:
“Hỏi nhiều làm gì, không phải ngươi là Hoàng Thượng sao, ban chết khó vậy ư? Chỉ cần hạ lệnh là xong mà…”
“Ta không đồng ý…”
“Tại sao chứ?”
Hắn tức giận nói như quát vào mặt Ba Ba Mạc Tỏa:
“Ta mới là người nên hỏi tại sao đó, tại sao đang yên nàng đòi chết, muốn ta khi không ban chết cho người không có tội ư, thử hỏi thiên hạ sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì, một bạo quân cứ động tí là giết người sao?”
Thấy Dạ Huân Thiên nổi trận lôi đình nói như quát vào mặt, cô im lặng không nói đứng yên một chỗ.
Nghĩ lại mới thấy nhỡ hắn đồng ý cho cô chết, nhưng lại là chặt đầu hay phanh thây thì cũng không ổn, cô vẫn muốn giữ lấy cơ thể Mộc Thanh Nhi để khôi phục mình mà.
Dạ Huân Thiên tức giận xoay người đi, không phải nói thay đổi, hoán đổi thành một người khác rồi sao? Trước kia Mộc Thanh Nhi mong muốn được chết, mặc kệ bị hành hạ, vùi dập, bắt nạt cũng không dám phản kháng. Sao bây giờ hoán đổi thành con người khác cũng muốn lao đầu vào chỗ chết vậy?
Sau khi khiến cho hắn trở nên hứng thú với cô, có cảm tình với cô, rung động với cô rồi mà lại đi cầu hắn để được chết ư, thật không chấp nhận được.
Sau khi Dạ Huân Thiên đi, một bóng dáng uỳnh uỵch chạy đến.
“Nương nương…phù phù…nương nương.”
Điềm Điềm từ xa chạy lại, câu từ đứt quãng, mệt muốn xuống ngủ chung với giun luôn cho nhanh.
“Ồ, Điềm Điềm, khá lâu không gặp.”
“Biết ngay là người mà Mạc Tỏa, ban nãy em thấy ánh mắt thay đổi một cái liền nhận ra là người.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Sự cố khiến người bị dính nước hồ dẫn đến hoán đổi thôi. Trở về đại điện đi, nghi lễ còn chưa xong mà.”
“Ờ…”
Ba Ba Mạc Tỏa trở về, bên trên vẻ mặt Thái Hậu vẫn cực kì bài xích, không những thế người bên cạnh là Hoàng Thượng cũng y hệt. Nhìn lúc này hai người bọn họ mặc dù là hai mẹ con, nhưng khi nhìn hai biểu cảm như một này, mới thấy giống hai mẹ con thực sự, gương mặt đều đen như đít nồi.
Nhìn nét mặt của hai vị trên kia không nên chọc vào, đám phi tần cũng cật lực yên lặng, nhẹ nhàng thu mình ngồi yên tại chỗ không dám ho he, chỉ mong sao mình là người vô hình để thoát khỏi bầu không khí nồng nặc mùi khó chịu này.
Nhìn thấy cô bước vào, hắn liếc cô một cái rồi trong nháy mắt quay mặt ra phía khác. Ba Ba Mạc Tỏa thấy hắn không để ý đến mình, trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
Thái Hậu bên trên nhìn xuống Mộc Phi đang mở to mắt vẻ thản nhiên nhìn về phía Hoàng thượng liếc mắt đưa tình, bà vẫn chưa hết tức giận vụ vừa nãy:
“Mộc Phi định dùng bộ đồ ướt át đó tiếp tục buổi lễ sao? Còn không mau đi thay y phục.”
“Ờ ờ…à không, vâng thưa Thái Hậu.” Ba Ba Mạc Tỏa ngượng ngịu làm động tác hành lễ cáo lui khiến Dạ Huân Thiên buồn cười, nhưng hắn vẫn cố giữ nét mặt nghiêm túc.
mọi người yêu thương like cho mình nha