“Đừng để ý đến ta mà cứ tiếp tục ăn đi.”
Ực.
Nó vừa nhìn tôi vừa ngấu nghiến nhai miếng thịt sườn. Nhìn nặng nề tới nỗi tôi phải đỡ lấy cái đầu của mình. Tôi nhìn thấy Griffin đang cuộn mình với hai chân co lại ở bên bờ sông.
Đầu nó đang nhấp nhô, như đang gật gù với đôi mắt nhắm nghiền.
Ha, mừng quá… Nhưng Popo đi đâu rồi?
Tôi loạng choạng đứng dậy. Khắp nơi đều là màu trắng. Ngay cả khi nơi đây là phía bắc, thì vẫn là điều kỳ quái khi mà tuyết lại rơi nhiều như thế vào mùa này. Chân tôi lạnh cóng. Để ý một chút, chúng hoàn toàn thảm hại.
Đúng là tôi đã đi chân trần trong vài ngày vừa qua, vì vậy điều này là đương nhiên. Đây không phải là bàn chân của một quý cô, mà giống với bàn chân của một kẻ hoang dã… Sụt sịt.
Haa, từ bây giờ sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây? Tôi có nên trở về Romagna không? Hay tự mình bươn trải trong Britannia?
“Grraaaa….”
Khi tôi vừa di chuyển, con rồng thô thiển ấy lại gầm lên.
Griffin lắc lắc đầu với tôi. Khi lén nhìn một cái, hình như không phải là nó đang ngủ gật, nhưng nó không thể giữ đầu một chỗ.
“Bé ổn không?”
“Purung…”
“Xin lỗi, đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn mà.”
Không thể nào mà nó lại ổn được sau việc đó. Nên làm gì khi một con quái vật bị thương đây? Hơn nữa, sao tôi không thấy bóng dáng Popo đâu cả? Nó đang đi tìm cái gì đó để ăn ư?
“Popo đâu rồi?”
Khi nhận được câu hỏi dè dặt, Griffin hất đầu về một hướng.
Theo hướng chiếc mỏ đang mấp máy của nó, một khu rừng rậm và cái ao nhỏ xuất hiện trong tầm mắt tôi. Có nghĩa là Popo đã đến đó.
Tôi do dự một lúc rồi nhìn về phía con rồng. Nó vẫn nhìn tôi, nuốt miếng thịt vừa nhai xong.
Mặc kệ những tình huống kinh khủng, lòng tôi tràn ngập sự thương cảm chẳng hiểu trỗ lên từ đâu.
Có lẽ nó cũng đang cố để sống qua ngày. Đúng vậy, giờ thì ai mới có lỗi đây?
Ngay từ ban đầu, tôi chính là người đánh thức con rồng đang say ngủ trong cái hang kho báu của nó.
Tôi đã bị truy đuổi bởi đám Dullahan, và bất đắc dĩ rơi xuống đó, nhưng…
Nếu không phải vì tôi đã gặp được Popo, nếu không phải vì tôi đến đây cùng nó, Griffin đã không bị thương như thế này.
Tôi đi xuống chỗ bờ ao.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của con rồng đang gắn chặt vào lưng mình. Ừ thì tôi vẫn đang trong tầm mắt của nó.
“Popo ơi. Popo?”
May sao, Popo đang ở đây. Khi tôi len qua bụi cây và tiến gần đến cái ao, Popo đang nằm dài trên đất và nhặt nahnhj cái gì đấy đã bật dậy.
Thằng bé không sao cả!
“Po, po, po!”
“Bé ổn chứ? Em đang làm gì vậy?”
“Po, po, po.”
Popo vỗ vỗ một cánh tay và chỉ xuống dưới chân. Giữa đám cỏ dại trắng toát là những cây nấm ánh tím xinh đẹp.
Đây là gì vậy? Đồ ăn đặc biệt dành cho quái vật à?
“Cái này để ăn à?”
“Po.”
“Cho Griffin sao?”
“Po.”
Hiểu rồi, vậy là vết thương trên người nó sẽ nhanh lành hơn khi ăn cái này? Tôi ngồi xổm xuống cạnh Popo và bắt đầu hái nấm cùng nó.
Tôi không biết cái này có thực sự hiệu quả không nữa, nhưng chắc chắn sẽ có ít công dụng vì Popo đã bảo vậy.
Tôi cũng muốn đáp lại lòng tốt của hai đứa khi đã chăm sóc tôi trong suốt thời gia tôi ở đây.
Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thể biết được tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra với mình nữa…
Vì quá mải mê nên cả hai chúng tôi đều hái quá nhiều nấm.
Váy của tôi đã đầy ắp nấm rồi.
Tôi đứng dậy và quay lại chỗ Griffin cùng con rồng sau khi nhặt hết tất cả những gì tôi thấy.
Phịch!
Một thứ gì đó nhô ra khỏi vũng nước dưới chân và lăn lộn xung quanh.
Popo bật dậy.
“Ư!”
Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Đó là cái đầu đã vỡ toác của một con Basilisk!
Basilisk vật lộn và sau những nỗ lực cuối cùng thì chỉ còn cái đầu đang tan thành cát bụi, chỉ còn lại lõi quái vật ở đó.
Cái quái gì vậy…
Ngay khi Popo há to cái miệng đáng sợ của mình, một vệt sáng loé lên.
Giống như ai đó vừa bắn súng vậy.
“Popo!! Popo!”
“Ra là em trốn ở đây sao?”
Ôi Chúa ơi, đừng mà!
Không phải là thần chết. Tôi nổi da gà. Izek, người điên tiết tiến gần đến những cái cây đổ rạp, nhìn thẳng vào tôi ngay lập tức, thở một cách nặng nề.
Giống như ý thức của anh đã hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt ánh lê sự điên cuồng. Đồng tử của anh mở to, như một con quái thú sắp chết vì đói khát.
Giọng nói hung bạo, kiệt quệ của anh cũng làm tôi thấy thật xa lạ và nguy hiểm, y hệt như ánh mắt của anh ấy.
Tim tôi đập dữ dội và cơ thể run lên bần bật.
Người chồng quá khích của tôi đã xem tôi như một mụ phù thuỷ trong cuộc chiến đấy với ma thú.
Sẽ không có gì lạ nếu anh lao kiếm về phía tôi và xé tôi ra từng mảnh ngay bây giờ.
“Crowaaah!”
May thay, con rồng lập tức phản ứng lại.
Con rồng thối nết của chúng tôi gầm lên và lao về phía trước.
Tôi không mong chờ rằng Izek sẽ bị doạ sợ. Liếc nhìn con rồng trong im lặng, Izek nhếch miệng cười.
Một nụ cười đẫm máu khiến cổ họng tôi khô rát.
“Ngươi mất giọng rồi. Thảo nào lại trốn chạy đột ngột như thế.”
“Crrrrrrrrrr!”
“Ngươi học được cách bắt cóc vợ người khác từ con người sao?”
“Growaaah!”
Anh ấy nói cái gì thể? Lý trí của anh đã mất hết ngay lúc này. Anh đang say adrenaline và tin rằng mình có thể đánh bại con rồng ngay trước mặt!
Tôi chợt nhớ ra – chồng tôi là nhân vật chính trong thế giứoi này. Là nhân vật chính mà, không có gì là quá khi thể hiện sự tự tin liều lĩnh, không, phải gọi là điên cuồng mới đúng.
Có lẽ anh sẽ đánh bại con rồng bằng đòn sức mạnh to lớn và cuỗm cái danh “Dragon Slayer” cho mình…
(Chel: Mình không biết nên dịch danh hiệu kia như nào, nên để nguyên cho hay nhé, vì dịch thô ra thì là người sử dụng sát long bí thuật đấy)
Con rồng đang định trút cơn thịnh nộ lên anh không hiểu sao lại kìm lại.
Trong lúc đó, lưỡi kiếm của chồng tôi loé lên.
Ôi Chúa ơi~
“Ta không thể làm gì khác nếu ngươi không trả nàng ấy lại cho ta…”
“Đừng làm như thế!”
Bốp!
Một cây nấm văng ra từ tay tôi, đáp thẳng vào trán Izek.