“Giờ thì lấy đà nhảy, 11 giờ.”
Túc Mạc cắn răng nhảy đến vị trí kia, cảm giác không trọng lực không có biến hóa gì, nhưng đúng là cậu đang đứng giữa không trung.
Hầu như nửa con đường đều là các vị trí ở trạng thái lơ lửng, cậu nhìn thấy đường núi thật cách mình ngày càng xa.
Túc Mạc nhìn chằm chằm xung quanh hồi lâu, chỉ đành cưỡng chế bản thân tin vào phán đoán của Hành Tung Bất Định.
Bên ngoài, Quả Sơn Tra xem mà hú hồn hú vía, cậu ta không nghe được hai người nói gì, khi đứng ở góc nhìn của Momo thấy không gian hỗn loạn kia thì cậu ta đã choáng hết cả người, lại chuyển sang góc nhìn của Hành Tung Bất Định, đó là đường núi hiểm trở bình thường.
Cậu ta theo dõi một lúc mới phát hiện sau khi Hành Tung Bất Định nhảy xong thì Momo mới nhảy theo.
“Người anh em, sáng nay cậu có coi livestream 5 sao không? Thử thách đầu tiên của bọn họ là gì đấy?” Quả Sơn Tra hỏi thương nhân bên cạnh.
Thương nhân nói: “Không phải là mấy chủ đề kia à? Đây là hoạt động cặp đôi Thất Tịch, toàn là kiểm tra độ ăn ý, tín nhiệm, phối hợp gì đó. Tôi xem livestream của mấy người khác giông giống nhau, chắc không khác quá đâu.”
Quả Sơn Tra lại nghía sang góc nhìn xem chiến đấu, mới nãy cậu ta không cẩn thận chọn góc nhìn xem chiến đấu chân thật, đồng thời cảm nhận được cảm giác không trọng lực kinh dị ở bên chỗ đại ca mình, thế là cậu ta hoảng loạn chuyển sang góc nhìn thứ ba. Cái này mà là phối hợp gì chứ, đây là giao phó sinh tử mới đúng.
Anh Hành đi một bước dạy đại ca cậu ta nhảy vực, còn đại ca cậu ta thì phải nghe theo, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại.
Hơn nữa cái vụ nhảy vực này cũng không dễ, một khi không cẩn thận nhảy hố thì sẽ rơi xuống tử vong. Ở góc nhìn xem chiến đấu, dù là đường núi bình thường thì cũng không dễ đi, đúng là bài kiểm tra khinh công vượt chướng ngại mà. Cậu ta nhìn anh Hành nhảy lên chỗ cao xác định vị trí thật, sau đó về lại bậc thang tiếp theo, dùng khinh công thí nghiệm vị trí một cách chuẩn xác, tìm được góc độ tương đối ổn thì đại ca bên kia mới có thể nhảy. Đặc biệt càng về sau, điểm dừng chân có lớn có nhỏ, có cái đang chuyển động, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống ngay.
Quả Sơn Tra xem chiến đấu chừng 10 phút, cậu ta thấy bất ổn quá thể, một mặt cảm thấy may mắn vì mình không đi theo, một mặt lại lau mồ hôi giùm đại ca mình.
Cùng lúc đó, Gió Mát lo lắng đến mức ngay cả nhiệm vụ cũng không làm, ngó bên đây nhìn bên kia một hồi, rất nhiều lần Momo suýt là ngã xuống, tim cậu ta cũng suýt là ngừng đập tới nơi: “Quá đỉnh rồi, phải có tố chất tâm lý thế nào mới dám chơi vậy chứ? Mọi người không biết đâu, tôi vừa chuyển sang góc nhìn chân thật, cảm giác đó quá áp lực.”
[Thật, độ khó 5 sao không dành cho người bình thường đánh.] [Hồi sáng đội của Đạp Bước Trên Mây kế bên kiểm tra tín nhiệm trong túp lều. Cái trò này cũng ghê gớm lắm, để đồng đội chọn đạo cụ đi cứu người còn lại, quan trọng là có bẫy trong đạo cụ.] [Độ khó bên chỗ sếp Momo cao hơn thì phải? Con đường này cũng dài quá rồi đó.] [Điểm phó bản của Momo chắc phải cao lắm, Hành Tung Bất Định cũng không thấp, độ khó bên chỗ hai người bọn họ cá chắc là chiến đấu 5 sao.]“Hoạt động này có dùng đạo cụ được không thế, để tôi gửi cho đại ca mấy cái, tôi có đạo cụ phi hành giao dịch được này.” Gió Mát bắt đầu lục hành lý, vội gửi đạo cụ phi hành sang.
[Đừng tốn công nữa, hoạt động này cấm trợ giúp bên ngoài.] [Đừng gửi, trong đó không nhận được đâu.] [Ể? Sao sếp lớn bất động rồi.]Gió Mát nhìn cảnh tượng trong màn ảnh, Momo đang đứng ở một chỗ giữa không trung, phía trước có một thềm đá thật, nhưng cậu lại không đi qua đó. Gió Mát nghi hoặc: “Chẳng phải phía trước là bậc thang à? Nhảy qua là được, sao đại ca tôi lại không nhảy?”
Trong Đường Núi Tử Hoa Cốc, Úc Trăn chỉ dẫn: “Lúc cậu lấy đà nhảy cơ thể đã bị lệch, quẹo phải hướng 30 độ rồi quay về phía trước. Vị trí tiếp theo ở phía trước cậu, là một bậc thang.”
“Bên tôi cũng có.” Túc Mạc nhìn phía trước, vị trí trước mặt cậu không phải khoảng không mà cũng có một bậc thang, xem ra lúc này là thật. Cậu vô thức định đi về trước, bỗng bị giọng nói bên tai ngăn lại.
Úc Trăn nói: “Đừng dựa theo thị giác mà nhảy, trước hết di chuyển hai bước sang phải, vị trí bậc thang thấp hơn vị trí của cậu một chút, khoảng cách là 0.7m. Dùng khinh công cộng thêm nhảy hai bước, cậu nhảy xa ra, đừng nhảy gần.”
Túc Mạc tập trung nhìn, bậc thang trước mặt cậu rộng hơn, nhảy khoảng 0.3m là tới, nhưng theo như lời Hành Tung Bất Định thì 0.7m sẽ đến chỗ bậc thang trong tầm nhìn của cậu. Đột nhiên cậu có cảm giác, có khi nào đầu não chơi bẫy thị giác không, thực tế phán đoán của cậu và Hành Tung Bất Định là nửa thật nửa giả, rất có thể phần trước bên chỗ cậu là giả, phần sau là thật: “Hành Tung, tôi nghi đầu não gài bẫy, rất có thể chướng ngại xuất hiện bên chỗ tôi, còn bên cậu là giả. Còn về vấn đề lệch hướng, lúc phán đoán có lẽ xuất hiện sai lệch…”
Cậu nói một hồi nhưng không nhận được phản hồi từ đối phương.
Túc Mạc thấp giọng nói: “Cậu đâu rồi?”
Úc Trăn nói: “0.7m, giữ nguyên vị trí nhảy của cậu, tin tôi, tôi đã thử rồi.”
Túc Mạc khựng lại hồi lâu, hạ quyết tâm nhảy về phía trước, cuối cùng dừng ở chỗ 0.7m, cậu không ngã xuống, hơn nữa cảm giác không trọng lực theo cậu hơn nửa đường ngay lúc giẫm lên mặt phẳng đã hoàn toàn biến mất, cảm giác cực kỳ an toàn lạ lùng nào đó đột nhiên ùa đến. Cậu dừng lại một lúc, sau đó thích ứng lại với hoàn cảnh xung quanh, nhưng không nghe được chỉ thị tiếp theo của đối phương.
Cậu khẽ nhíu mày, gọi tiếng nữa.
Hành Tung Bất Định vẫn không đáp lại, Túc Mạc đợi một hồi, cậu không tùy tiện hành động mà đứng tại chỗ xem kỹ Đường Núi Tử Hoa Cốc lần nữa. Ngay lúc mường tượng đến tình huống thứ tám có thể xảy ra thì bên tai lại vang lên tiếng của Hành Tung Bất Định.
“Được rồi.”
Túc Mạc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Úc Trăn lại dừng ở vị trí bậc thang, ngửa đầu nhìn điểm cuối của Đường Núi Tử Hoa Cốc xuất hiện phía trước: “Tôi đã đi đến điểm cuối đường rồi, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, bên chỗ tôi không xuất hiện cảnh giả.”
“Đi hết rồi?” Túc Mạc nghe vậy chợt bật cười: “Thật ra cậu làm vậy quá mạo hiểm, đi chậm vẫn còn đường lui, nếu nửa đường xuất hiện thử thách khác yêu cầu tôi phối hợp thì chẳng phải nỗ lực nãy giờ của chúng ta bị lãng phí rồi à?”
“Tôi cần phải đi.” Úc Trăn nói: “Ít nhất phải xác định an toàn thì cậu mới không nghĩ nhiều. Không phải ngay từ đầu đã nói rồi à? Tiếp theo cứ tin tưởng tôi.”
Túc Mạc ngẩn ra, lúc nghe được những lời này thì cậu dẫn bình tĩnh lại: “Cũng phải, dù sao cậu phạm sai lầm thì cũng bị trừ kinh nghiệm mà.”
“Chúng ta sẽ không bị trừ nữa.” Úc Trăn cười nói: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta đi tiếp. Vừa nãy tôi mới phát hiện một con đường khác cũng có thể dẫn tới điểm cuối, chúng ta có thể so sánh hoàn cảnh xung quanh trước.”
Túc Mạc lại nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh: “Hai con đường nào?”
Úc Trăn: “9 giờ và 2 giờ, bên chỗ cậu có điểm dừng chân không?”
Túc Mạc: “Theo tầm nhìn trước mắt tôi, cách 0.5m ở hướng 2 giờ có một điểm dừng chân, nhưng có thể là giả.”
“Vậy cậu nhảy đến vị trí 0.3m đi.” Úc Trăn nhẹ giọng nói.
Hai người lại phối hợp, Úc Trăn chỉ đường vô cùng ổn định, thậm chí còn chuẩn xác hơn lúc đầu nữa. Không còn cảm giác không trọng lực, Túc Mạc cũng di chuyển lớn mật hơn, chừng 10 phút trôi qua, hai người cùng đi đến điểm cuối, nhiệm vụ trạm kiểm soát thông báo vượt ải, cảnh tượng hỗn loạn biến về cảnh tượng chân thật, Túc Mạc quay đầu nhìn thì thấy đường núi bằng phẳng đã xuất hiện trở lại.
Cậu nghiêng đầu nhìn trận pháp sư bên cạnh: “Cảm ơn.”
Úc Trăn nghi hoặc nhìn cậu.
Túc Mạc không nhiều lời, rõ ràng có đường đi nhanh hơn, nhưng Hành Tung Bất Định lại cho cậu chọn, nửa phần đường sau đều chọn vị trí nhảy có thềm đá bên chỗ cậu, cũng bởi vì thế nên suốt cả quãng đường, cảm giác không trọng lực không hề xuất hiện. Lúc trước sao cậu lại không phát hiện Hành Tung Bất Định thật ra là một người rất cẩn thận cơ chứ.
Vượt ải trạm kiểm soát tiến hành kết toán.
[Chúc mừng người chơi Momo, Hành Tung Bất Định nhiều lần trải qua gian nguy, vượt ải “Đường Núi Tử Hoa Cốc”.] [Hiện mở ra cửa thứ hai “Núi Rừng Tử Hoa Cốc”, chúc hai bạn may mắn, vượt ải “Núi Rừng Tử Hoa Cốc” là vượt ải trạm kiểm soát.]Hai người men theo đường núi đi về phía trước, bên dưới là một vùng núi rừng rộng lớn, đứng trên cao mà nhìn vùng núi rừng ấy tựa như một biển mây màu tím. Nhưng lúc này, nó lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ quái dị.
Lá cây trong rừng kêu sàn sạt, âm phong dày đặc thổi qua.
Hai người vừa từ trên cao rơi xuống, đối diện là dây mây màu tím xuyên qua không trung, xé mặt đất thành một rãnh sâu tách hai người ra. Cùng lúc đó, nguy hiểm xung quanh cũng trỗi dậy, khó khăn lắm Túc Mạc mới đứng vững được thì có một dây mây lặng lẽ trườn đến bên chân cậu.
Ngay sau đó, đầu dây leo sắc nhọn lộ ra.