Trong người chúng ta không có mồi lửa, chỉ có thể dùng phương thứcnguyên thủy nhất để châm lửa. Ta ngồi dưới đất, cố gắng dùng hai mảnhtrúc cọ sát vào nhau, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, cho tới khi hai tay mỏi rã rời vẫn chưa thấy ngọn lửa xuất hiện.
Không biết tại sao, đột nhiên ta cảm thấy hơi tủi thân. Cảm thấy cóthứ gì đó ném qua, nhìn kĩ thì ra là con dao găm của Hàn Vương.
Y nói: “Dùng dao găm rạch một rãnh, sẽ nhanh hơn.”
Ngẩn người giây lát, ta lập tức làm theo, quả nhiên không lâu sauliền ngửi thấy mùi cháy. Ta trở nên vui vẻ, cảm thấy cánh tay không cònmỏi nữa, trong lòng cũng không còn tủi thân, động tác trên tay càng lúccàng nhanh. Cuối cùng ‘rẹt’ một tiếng, ngọn lửa nhỏ bùng lên, châm vàođống củi, sơn động cuối cùng cũng trở nên sáng sủa. Ta thở phào nhẹnhõm, ngoái đầu nhìn y, không nhịn được phì cười.
Bộ dạng của ta bây giờ chắc chắn rất nhếch nhác, ngoài lần bị vu oanlấy trộm y phục của Tang Lục rồi bị đánh ở Tang phủ lần đó, dường như ta chưa bao giờ nhếch nhác như thế này. Tối hôm đó, ta tuyệt vọng biếtbao, song ta đã gặp Tô Mộ Hàn, y đã giúp ta tìm lại niềm vui. Lại nhớđến Tô Mộ Hàn…
Vì sao khi ở cùng Hàn Vương, ta luôn cố ý hoặc vô tình nghĩ đến Tô Mộ Hàn? Lắc đầu, chính ta cũng không biết.
Lúc này, y vịn một tay vào tường để đứng lên, đứng một lát rồi mới đi về phía ta. Ngồi xuống trước mặt ta, y đột nhiên khẽ cười.
Ta không hiểu, hỏi y: “Ngài cười gì?”
Y nhìn ta, đáp: “Cười nương nương.”
“Ta?” Ta ngạc nhiên.
Y gật đầu, lời nói dường như mang theo chút đắc ý: “Gương mặt thậtcủa nương nương hắn chưa từng nhìn thấy nhưng lại bị ta trông thấy.”
“Hắn.” Trong lời của y đương nhiên là chỉ Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng chuyện này khiến y vui vẻ như vậy sao?
Không đợi ta lên tiếng, y hỏi: “Vì sao nương nương che giấu gương mặt thật của mình?”
Câu này, y đã kìm nén cả quãng đường, cuối cùng vẫn hỏi ta.
Ta nhìn y, cười nói: “Muốn ta trả lời cũng được nhưng một câu hỏi đổi một câu hỏi.” Ta không làm chuyện lỗ vốn, dù sao y cũng đã nhìn thấygương mặt thật của ta, chi bằng làm một cuộc trao đổi với y.
Dường như y sững sờ, lạnh giọng nói: “Không đổi.”
Ha, phải chăng y cho rằng thứ ta muốn trao đổi chính là mặt nạ trênmặt y? Ta mím môi, m cành củi trong tay vào đống lửa, nếu ta đổi lấy mặt nạ của y, vậy ta vẫn bị lỗ. Bây giờ, gương mặt của ta bị y nhìn thấy,còn y chẳng qua chỉ chất vấn lý do ta che giấu dung mạo, để công bằng,ta cũng muốn hỏi nguyên nhân ta đeo mặt nạ. Ta mặc kệ y đeo mặt nạ cóphải là vì gương mặt thật không thể khiến cho quân địch khiếp sợ trênchiến trường hay không, tóm lại ta vẫn chưa nhìn thấy mặt y, ta đã lỗ,cho nên ta mới không đổi lấy điều này.
Ta cười với y: “Vì sao không nghe xem ta muốn trao đổi điều gì?” Yngẩn người, ta nói tiếp: “Ta muốn nghe ngóng một người từ ngài.”
Lông mày y nhíu chặt, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc.
Ta lại nói: “Ngài có quen Tô Mộ Hàn không?” Không biết vì sao khi nói ra ba từ đó, cơ thể ta đột nhiên trở nên căng cứng, bàn tay nắm cànhcủi cũng siết chặt hơn.
Ta không biết đã bao lâu rồi, chỉ gọi tên của tiên sinh cũng khiến ta căng thẳng.
Y vẫn nhìn ta chăm chú, hồi lâu sau mới nói: “Y là người thế nào với nương nương?”
Khẽ gảy đống lửa trước mặt, ta cười nói: “Ngài đừng làm hỏng quy tắc, ta nói rồi, một câu hỏi đổi lấy một câu hỏi.” Câu hỏi của ta y vẫn chưa trả lời, còn hỏi ngược lại.
Y sững sờ, cuối cùng bật cười rồi lắc đầu, nói: “Người nương nương nói, ta không quen.”
Động tác trên tay hơi ngưng lại, ta nhìn người trước mặt với vẻ không tin, y nói không quen… trong lòng ta bỗng cảm thấy trống rỗng. Lẽ nàocảm giác của ta cho tới tận bây giờ đếu sai ư? Sao có thể chứ? Y khiếnta cảm thấy quen thuộc biết bao, song rõ ràng y vừa nói không quen.
Ta chưa bao giờ kích động như lúc này, muốn bổ nhào lên gỡ mặt nạ của y xuống, xem xem rốt cuộc gương mặt y như thế nào. Tuy như vậy khôngthể nói rõ điều gì nhưng…
Ta cắn môi, dáng vẻ của y lúc này, nếu ta cùng y cứng rắn, y có liều mình phản kháng hay không?
Đang suy nghĩ, ta bỗng nghe thấy y nói: “Nương nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Lúc này ta mới sực tỉnh, nhớ ra câu hỏi của y là gì. Ta cười nhạt,đáp: “Đương nhiên là để tự bảo vệ bản thân. Ngài cũng không biết rõ,chốn hậu cung của thiên triều, ta không có hậu thuẫn, nếu để lộ liễu,chói mắt sẽ khó tránh khỏi việc trở thành cái gai trong mắt bọn họ.”
Y khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Cô không sợ phạm tội khi quân ư?”
“Tội danh này, vương gia muốn chụp cho ta ư?” Nhìn thẳng vào y, lờita nói rõ ràng, việc này chỉ có y biết, chỉ cần y không nói thì sẽ không ai biết. Trừ phi… ý muốn ta chết.
“Ta…Ha!” Y cười. “Chỉ đáng tiếc, Hoàng thượng của các người vẫn không biết Đàn phi của hắn lại có gương mặt khuynh quốc khuynh thành.”
Trong lòng run rẩy, ta đưa tay xoa mặt theo bản năng. Không nhớ đãbao lâu ta chưa nhìn thấy gương mặt của chính mình, thật sự như y nói,rất xinh đẹp sao? Vì sao nghe y nói như vậy, ta lại cảm thấy vui vẻ?
Giây phút ấy, không biết tại sao, ta lại buột miệng hỏi: “Vậy… ta so với Dao phi thì sao?”
“Hả?” Y nhìn ta, khẽ nói: “Lần này nương nương không được hỏi, tới lượt ta hỏi.”
Ta ngẩn người, nghe y giải thích: “Câu hỏi trước của ta, nương nương dùng câu hỏi để trả lời.”
Y nhắc ta mới nhớ, quả thật là vậy. Ha, hay cho Hàn Vương xảo quyệt!Câu hỏi như vậy của y chẳng phải dụ dỗ ta hỏi lại y ư? Ha, ta vẫn trúngkế, còn âm thầm trúng kế…
Ta đã nói một câu hỏi đổi một câu hỏi, đến câu hỏi nhỏ nhặt như vậymà y cũng không muốn trả lời. Ta nghiến răng, vì sao khi thua y, tronglòng ta lại cảm thấy không phục đến thế?
Y lại nói: “Nương nương đã biết thân phận của Dao phi?”
Lời của y khiến ta kinh ngạc, vốn tưởng với chủ đề liên quan tới Daophi, cho dù ta hỏi thì y chưa chắc sẽ trả lời, nhưng không ngờ y lại tựđộng lên tiếng.
Ta gật đầu, có điều y đã nhắc đến chuyện của Dao phi thì ta không cần hỏi về nàng ta, chỉ cần đợi y lến tiếng nói về chuyện của nàng ta lầnnữa, vậy nên ta hỏi: “Vì sao ngài muốn giết Diêu Chấn Nguyên?”
“Cứu nương nương.” Y lãnh đạm nói.
Cứu ta? Lời này của y khiến ta nửa tin nửa ngờ.
Y lại hỏi: “Thái hậu cũng biết thân phận của Dao phi?’
“Ừ.” Ta nhìn y, đáp “Ta cũng có thể nói cho ngài biết, sau này nhữngtháng ngày sống trong cung của Dao phi chắc sẽ không dễ dàng.” Khôngbiết vì sao, nghe y nhắc đến Dao phi hết lần này đến lần khác, tronglòng ta cảm thấy rất không thoải mái. Bởi y quan tâm đến nàng ta ư? Haychỉ vì chuyện của Bắc Tề?
Ta lại cắn răng hỏi: “Vì sao nàng ta muốn trở về?”
Y sững người, tiếp tục nói: “Câu hỏi này, nương nương nên hỏi nàng ta, đừng hỏi ta.”
Ta cười giễu. “Ngài là nghĩa huynh của nàng ta, lẽ nào ngài không biết?”
“Nghĩa huynh cũng là vội vàng thừa nhận, trước khi sắp hòa thân,chẳng qua chỉ là mượn danh phận mà thôi, ta và nàng ta cũng mới quenbiết.”
Thảo nào y nói, đến Dao phi cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt y, hóa ra, giữa bọn họ hoàn toàn không thân thiết. Nhưng ta vẫn không hiểu,năm đó Phất Hy đã trở thành công chúa hòa thân được gả cho Bắc Tề, cònnói nàng ta đã chết ở hoàng cung của Bắc Tề, bây giờ Hoàng đế Bắc Tề lại đưa nàng ta về thiên triều hòa thân, thế là thế nào?
Ta vừa định lên tiếng, thấy y giơ tay ngăn lại, khẽ nói: “Vừa nãy nương nương hỏi liền hai câu, giờ đến lượt ta hỏi.”
Ta hơi giận, trừng mắt với y, y luôn rõ ràng như vậy, không để ta chiếm ưu thế. Ta liền nghiến răng, nói: “Ngài hỏi đi.”
Y vẫn khẽ cười, lắc đầu nói: “Không hỏi nữa.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
“Vì không muốn hỏi.”
Ta phẫn nộ nhìn y, y không muốn hỏi cũng chính là muốn cho ta biết,ta cũng không thể hỏi nữa, đúng không? Hơn nữa, y còn nói ta đã hỏi liền hai câu, cho dù thế nào thì cũng là ta chiếm ưu thế, còn y đã nhượngbộ, như vậy càng khiến ta không còn gì để nói. Huống chi, một câu hỏiđổi một câu hỏi là do ta đưa ra nhưng y là người kết thúc trước.
Hàn Vương! Vì sao y luôn hiểu rõ ta đến vậy? Dường như y luôn hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng ta.
Ở trước mặt y, ta giống như vĩnh viễn ở thế bị động, nên người ở trước mặt này khiến ta cảm thấy sợ hãi và hồi hộp.
Nhưng y lại nói, y không quen Tô Mộ Hàn. Tới giờ, ta không có cáchnào tin lời y. Song y lừa ta làm gì? Cho dù y quen Tô Mộ Hàn thì thế nào chứ?
“Lửa sắp tắt rồi.” Y tốt bụng nhắc nhở ta.
Lúc này ta mới sực tỉnh, củi đã dùng hết, đành đứng lên, nói: “Ta đi nhặt một ít củi.”
Bước được một bước, thấy y đưa con dao găm cho ta: “Mang cái này theo.”
Ta không từ chối, chỉ nhận lấy rồi xoay người đi ra. Tới cửa dộng,đột nhiên ta quay lại, nam tử đó đang quay lưng lại với ra. Ta cảm thấykỳ lạ, vì sao hôm đó y chỉ đỡ ta ngã xuống ba bậc thềm đã có thể thổhuyết, mà hôm nay ngã từ nơi cao như thế, y lại có vẻ không gay go lắmnhỉ?
Không, lúc ta vừa tỉnh, nghe y nói chuyện vẫn không có sức như bây giờ, tốc độ phục hồi của y thật khiến ta kinh ngạc.
Lắc lắc đầu, lúc này ta lấy đâu ra thời gian nghĩ nhiều đến vậy? Thởdài một tiếng, ra đến bên ngoài, ta cũng không dám đi quá xa, chỉ nhặtmột ít củi ở gần động. Ánh trăng hôm nay không sáng nhưng vẫn có thểnhìn rõ mọi thứ dưới đất. Ta nhặt một bó củi, cái bóng trên mặt đất bắtđầu mờ nhạt, ngước mắt nhìn, ánh trăng đã bị đám mây lớn che mất. Lúcnày, gió thổi đến đã không còn hơi nóng như ban nãy, dần trở nên lạnhgiá. Ta cảm thấy sợ hãi, sắp mưa rồi, còn có thể có sấm. Thời tiết hômnay đột nhiên khô nóng đến vậy, ta nên nghĩ đến điều này.
Ôm bó củi, vội vàng trở về, ta thật sự không biết nếu lát nữa có sấm thật, ta nên làm thế nào?
Y thấy ta quay lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao hoảng hốt vậy?” Nhìn ra phía cửa động một cách cảnh giác, ta biết, chắc y cho rằng ta đã gặpphải loài dã thú hung dữ nào đó.
Ngồi xuống trước mặt y, thêm chút củi vào đống lửa, ta gượng cười,nói: “Bên ngoài tối như vậy, đương nhiên ta muốn mau chóng trở về.”
Y cười, nói: “Hóa ra nương nương cũng biết sợ!”
Ta thở dài. “Ai chẳng có thứ để sợ chứ!”
Y im lặng không nói gì nữa.
Đám lửa lại bùng lên, hai má ta bắt đầu nóng bừng. Ta ngước mắt nhìn, ánh lửa chiếu lên tấm mặt nạ của y khiến nó có màu đỏ sậm rất đẹp. Đôimắt y trong khoảng khắc ấy trở nên sáng rực.
Không có gì để ăn, ta cảm thấy đói, có lẽ y cũng vậy. Song bây giờ,cây chưa kết trái, ta lại không thể săn bắn. Nhìn người trước mặt, takhông lên tiếng, y chỉ còn một cánh tay lành lặn thì có thể làm gì?
Ta đành chịu đựng vậy, chỉ một buổi tối thôi mà. Đột nhiên ta nghĩra, nếu ngày mai vẫn không có ai tìm thấy chúng ta thì nên làm thế nào?Nếu có người tìm được chúng ta thì đó chính là lúc trở về.
Không biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ nghĩ gì, ta và Hàn Vương ở bên nhau lâunhư vậy, hắn có tức giận không? Sau đó, ta lại bắt đầu nghiến răng phẫnnộ, hôm nay hắn bảo vệ Dao phi, nếu không phải ta và Hàn Vương cùng ngãxuống, chỉ dựa vào việc ta không biết bơi thì chắc chắn sẽ chết, nếu một ngày nào đó trở về, hắn có thể trách ta vì chuyện này sao? Hàn Vươngcứu ta, cũng chẳng phải lỗi của ta.
Đang suy nghĩ, thấy y giơ tay qua, định lấy con dao găm đặt bên cạnhta, không biết vì sao, ta nhanh tay giữ lấy nó. Y rõ ràng giật mình, tavội lên tiếng: “Hôm nay, nếu ta gỡ mặt nạ của ngài xuống, ngài sẽ làmgì?”
Y vẫn lãnh đạm nói: “Chuyện đã nói từ lâu, còn muốn ta nói lại lần thứ hai?”
Ta đáp: “Ngài không ngại nguy hiểm đến tính mạng mà ngã xuống cùngta, bây giờ lại muốn chính ta giết ta vì chuyện này ư?” Ta không tin chỉ vì ta nhìn thấy gương mặt y, y sẽ giết ta.
Hai đồng tử của y co lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lung: “Ta không giết nương nương, chuyện hôm nay nương nương ngã xuống từ nơi cao nhưvậy, tất cả mọi người đều biết.”
Đúng vậy, nếu hôm nay ta chết, cũng chẳng có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ta nhìn thẳng vào y: “Ngài đã nhìn thấy mặt nạ, đối với ta mà nói, chuyện này không công bằng.”
Y ‘hừ’ một tiếng. “Nương nương có thể lại che đi!”
Ta kinh ngạc, y thật thông minh, đoán được ta sẽ mang thuốc nước bênmình. Sau đó, ta lại nhớ đến lọ sứ trên người y, có phải vì y cũng cóthói quen như vậy không? Ta càng tò mò, trong lọ sứ của y rốt cuộc đựngcái gì?
Đúng lúc này, tay y nắm con dao găm tăng thêm lực, muốn rút nó ra.Hai tay ta cũng nắm chặt con dao đó, kéo mạnh một cái nhưng không ngờsức của y lại yếu như vậy, bỗng ngã nhào xuống đất.
Ta vô cùng sợ hãi, cuống quýt vứt con dao ra để đỡ y. Vừa chạm vào cơ thể y, ta cảm thấy toàn thân chấn động. Y đang sốt! Rõ ràng y đang sốt! Nhìn vết thương trên cánh tay y, không có thuốc trị thương để xử lý,chắc đã bị viêm.
“Chết tiệt!” Ta cũng không biết làm thế nào, chỉ nghiến răng chửi thề.
Giơ tay đỡ y đứng dậy, ta phát hiện y chẳng còn chút sức lực. Thảonào lúc ta đi nhặt củi, y không hề nói một câu, chỉ đưa dao găm cho ta.Hóa ra, y vốn không thể đứng dậy được. Ha, y vẫn có thể điềm nhiên nhưkhông, lẽ nào chỉ vì không muốn ta biết?
Hàn Vương, ta phát hiện ta càng lúc càng không hiểu y.
Người ta nói con người phải tiếp xúc nhiều mới thấu hiểu nhau hơnnhưng người trước mặt này lại khiến ta càng mù mịt, vì sao y không muốnta biết? Sợ ta lo lắng hay vì điều gì khác? Ha, tất cả chỉ là những lýdo vô lý.
Ta muốn giơ tay đụng chạm vào trán y theo bản năng nhưng nhớ ra y vẫn đang đeo mặt nạ. Ha, lúc này ta vẫn thật sự cảm thấy mặt nạ của y làmột thứ phiền phức. Đột nhiên ta không muốn ép buộc y gỡ tấm mặt nạxuống, ta không muốn lợi dụng lúc người khác khó khăn. Tang Tử ta hànhsự, trước nay đều quang minh lỗi lạc…
Y còn có thể cười. “Cả đời ta, những lúc thảm hại nhất đều bị nương nương nhìn thấy.”
Khi y nói chuyện, ta mơ hồ phát hiện, giọng nói của y trở nên khàn khàn.
Ta lại mất bình tĩnh một lần nữa. Ở cùng y, ta luôn cảm thấy bản thân mình điên mất rồi, vì sao ta luôn nhớ đến Tô Mộ Hàn? Y bị sốt, đếngiọng nói cũng khàn khàn, nhưng không ho trước mặt ta. Đột nhiên ta phát hiện, hóa ra ta hy vọng y ho đến vậy, thế nhưng y lại không hề ho.
Kiềm chế đôi tay đang run rẩy, ta khẽ hỏi: “Ngài khó chịu sao?”
Y lắc đầu.
Sao có thể không khó chịu chứ? Ta nhớ khi Hạ Hầu Tử Khâm bị ốm, hắnvừa sốt vừa ho, đến ta cũng thấy hoảng sợ. Lúc này không có thuốc, cũngkhông có đại phu, đột nhiên ta cảm thấy áy náy. Nếu không vì kéo ta,Diêu thục phi sẽ không ra tay làm y bị thương, y cũng không ngã xuốngcùng ta.
Y do dự, ta lại nói: “Ta bảo đảm sẽ không tháo mặt nạ của ngài, cứcho là ta trả ơn ngài cứu ta một mạng như vậy ngài yên tâm rồi chứ?”
Y khẽ cười nhưng không nói gì, nghiêng người nằm xuống. Ánh lửa chiếu lên chiếc mặt nạ của y, lúc tối, đôi mắt y khẽ khép lại. Ta ngồi cạnhy, thi thoảng cho thêm củi vào đống lửa. Chẳng bao lâu sau ta đã nghrthấy tiếng thở của y trở nên đều đều, xem ra y đã ngủ. Rõ ràng rất mệtnhưng y vẫn gắng gượng chống đỡ, Hàn Vương à, ta không biết rốt cuộc ygắng gượng làm gì? Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng đưa tay nắm lấy tay y.
Bàn tay y gầy guộc làm ta đột nhiên nhớ tới hôm đó, qua tấm rèm, TôMộ Hàn giơ bàn tay thon dài, đường chỉ tay rõ ràng… nhưng ta nghĩ taycủa Tô Mộ Hàn chắc chắn sẽ lạnh buốt, còn bàn tay ta đang nắm bây giờlại nóng hầm hập…
Cảm thấy ngón tay y khẽ động đậy, ta giật mình, vội vàng buông tayrồi nhìn y chăm chú, giống như tên trộm làm chuyện trái lương tâm. Thấy y không tỉnh lại , ta mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ta lại cảm thấy buồn cười. Ta thật ngốc!
Ta ngồi ôm đầu gối, không có tiếng nói chuyện, trong động bỗng yêntĩnh hẳn. Âm thanh bên ngoài cũng càng lúc càng rõ ràng, gió thổi rấtto, ta không dám quay đầu nhìn.
Ta phải ra sức ép bản thân nghĩ sang chyện khác. Lúc ta và Hàn Vươngrơi xuống, thích khách trên Nam Sơn vẫn chưa bị giết sạch. Trong lòng ta bỗng căng thẳng, Hạ Hầu Tử Khâm chắc không sao đâu nhỉ? Mà bên cạnh hắn có bao nhiêu người bảo vệ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện chứ? Khôngsao, không sao, ta tự an ủi bản thân.
Tiếp đó lại nhớ tới mấy tên thích khách xuất hiện trên Nam Sơn bannãy. Là Đại Tuyên, Bắc Tề, Nam Chiếu, hay chính là người của thiêntriều?
Chỉ đáng tiếc hiện trường quá hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn, ta vẫn chưa tìm ra manh mối.
Bây giờ, nhất định Khanh Hằng đang vô cùng lo lắng, cũng may ta chưachết, bằng không, với tính cách của huynh ấy, nhất định sẽ tự trách bảnthân cả đời. Khanh Hằng, ta hiểu huynh ấy nhất. Hạ Hầu Tử Khâm sẽ hạlệnh tìm ta và Hàn Vương. Dù không có mệnh lệnh đó thì Khanh Hằng cũngsẽ tìm kiếm suốt đêm. Bắt đầu từ bờ sông Vụ Hà…
Đến lúc này, ta không biết rốt cuộc đã bị đẩy đi bao xa, chắc chắn họ sẽ tìm kiếm rất kĩ, không bỏ sót nơi nào. Ta hy vọng họ có thể nhanhchóng tìm đến nơi này. Bất giác nhìn Hàn Vương, tình trạng của y khônghề lạc quan nhưng ta không biết tại sao y có thể giữ tinh thần tốt nhưvậy? Sức khỏe của y rõ ràng chẳng giống chút nào với dáng vẻ y thể hiệnbên ngoài. Ngữ khí của y khi nói chuyện khiến ta không nghe ra chút nàolà y đã bị thương, còn đang sốt… Nghĩ tới đây, ta càng lo lắng.
Bắt đầu từ hôm y đột nhiên nôn ra máu, ta đã cảm thấy dường như cóchỗ nào đó không ổn. Song rốt cuộc là chỗ nào, ta không thể nói rõ được.
Đang ngồi ngơ ngẩn, đột nhiên ta nghe thấy tiếng mưa rất mớn ở bênngoài. Sau đó là tiếng sấm ‘đùng đoàng’ cực lớn vang lên trên bầu trời.
“A…” Ta sợ hãi ôm đầu, bịt chặt tai. Chết tiệt, mưa thật rồi! Sấm thật rồi!
Trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn, toàn thân ta không ngừng run rẩy.Ta luôn sợ tiếng sấm, từ trước đến nay vẫn không thay đổi được. Nhìn rabên ngoài, tia chớp lóe lên, đêm tối bỗng sáng bừng trong nháy mắt. Tasợ tới mức run rẩy mãi không thôi.
Người bên cạnh chợt mở mắt, một tay chống người ngồi dậy, ta vẫnkhông ngừng run rẩy. Nước mắt đột nhiên trào ra, ta sợ hãi, sợ tiếngsấm… ta cũng biết điều này thật kém cỏi nhưng ta sợ, tính thế nào cũngkhông thay đổi được. Ta không sợ giết người nhưng lại sợ sấm sét.
Ở bãi săn khi ấy, lúc giương cung nhằm vào Diêu Chấn Nguyên, ta không hề run rẩy, sợ hãi như bây giờ. Nhất định y cảm thấy ta thật buồn cười.
Y lại nhìn ta, nói với giọng khàn khàn: “Qua đây!”
Ta sững người, nhưng lúc này lại có một tiếng sấn rền bổ xuống. Takinh hãi hét lên, mặc kệ tất cả, bổ nhào qua chỗ y. Y vươn tay ôm lấyta. Ta trốn vào lòng y, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Y ôm ta, độtnhiên khẽ bật cười. Ta vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, một câu cũng khôngthốt ra được.
Bên ngoài, sấm và mưa vẫn giao hòa.
Trong sơn động, ta và y ngồi bên đống lửa, một tay ôm ta. Gương mặtta dán lên lồng ngực y, cách lớp áo mỏng, càng cảm nhận được cơ thể ynóng một cách khác thường.
Giọng vẫn nhẹ nhàng, y cười nói: “Nương nương như vậy khiến ta cảm thấy nương nương chẳng qua vẫn chỉ là một tiểu nha đầu?”
Tiểu nha đầu…
Lúc đó, Tô Mộ Hàn cũng gọi ta như vậy. Không biết vì sao, ta giơ tay túm lấy vạt áo y, vừa khóc vừa gọi: “Tiên sinh…”
Tiên sinh… ba năm nay, chỉ Tô Mộ Hàn mới cho ta cảm giác kỳ diệu như vậy.
Y không cảm động chút nào, khẽ nói: “Ta không phải tiên sinh của nương nương.”
TaHàn Vương tàn nhẫn, đến chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không cho ta.Thông minh như y hẳn đã nhận ra từ lâu ‘Tô Mộ Hàn’ và ‘tiên sinh’ mà tanói chắc chắn là một người. Ta chu môi không nói nữa, y cũng vậy.
Hai người ôm nhau, cũng không biết bao lâu sau, âm thanh bên ngoài mới dần biến mất. Cuối cùng ta mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, ta phát hiện đã là sáng ngày hôm sau. Ta vẫntựa sát vào người y, y đang ôm ta, cánh tay bị thương đặt bên mình. Tacảm thất có chút kinh ngạc, vì sao ta cứ động như vậy mà y không hề cóphản ứng.
“Vương gia…”
Ta gọi một tiếng, y vẫn nhắm chặt mắt, dường như hoàn toàn không nghe thấy ta gọi. Giật mình, ta rời khỏi vòng tay y, đỡ lấy cơ thể y, chắc y đã hôn mê rồi!
Hỏng rồi!
“Ưm…” Y khẽ rên rỉ. “Nước…”
Y muốn uống nước? Đúng vậy, sốt suốt một đêm, nhất định sẽ khát. Nhẹ nhàng đỡ lấy y nằm xuống, ta xoay người chạy ra ngoài.
Tối qua mưa lớn, con đường bên ngoài vẫn ẩm ướt và trơn trượt, taphải cẩn thận mới không bị trượt ngã. Chạy tới bờ sông Vụ Hà, ta nhìnchung quanh một lát, không hề nhìn thấy người đi tìm chúng ta. Lòng tachùng xuống, xem ra chúng ta đã bị cuốn đi rất xa, bây giờ chỉ có thểdựa vào bản thân. Thở dài một tiếng, ta khom người, dung khăn thấm nước, lúc quay người tiện tay xé một mảnh vải, buộc lên nhánh cây bên bờ sông rồi nhanh chóng chạy về sơn động.
Y vẫn đang hôn mê, ta ra ra vào vào mà y không hề cả nhận được.
Ta cầm chiếc khăn tay đã thấm nước bước lên, nửa quỳ xuống nhưng lạichần chừ, y đang đeo mặt nạ thì uống nước thế nào đây? Sau đó, lại nhớhôm ấy ở Liên Đài các, ta nhìn thấy y uống rượu, ha, nhưng bây giờ y như vậy làm sao có thể?
“Vương gia, vương gia…”
Ta gọi mấy tiếng liền nhưng y vẫn không phản ứng. Không uống nướcchắc chắn y đang khó chịu. Ta vẫn không có cách nào, sau đó cắn môi đưatay qua…
Đầu ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc đó, ta không kìm được trởnên run rẩy, không biết gương mặt sau chiếc mặt nạ đó sẽ khiến người takinh ngạc như thế nào…