Trì Diễm chọn cho bản thân một bộ, đi vào thử. Vừa đi ra Thích Thủ Lân liền thẳng thừng lắc đầu, kéo người đến trước gương, hai tay từ phía sau lưới qua vai cậu: “Chọn độ rộng bờ vai vừa phải.”
Rồi lại trượt xuống vòng eo “Chỗ này thì phải thắt lại.”
Cuối cùng thì ngồi xổm xuống, sờ sờ bắp chân của cậu. “Ống quần không nên quá rộng, trông sẽ rất rời rạc”
Rõ ràng là là một lời góp ý rất nghiêm túc, nhưng từng cử chỉ khi mà hắn diễn tả, khiến cho Trì Diễm cảm thấy như hắn có ý gì khác? nhìn gương mặt của Thích Thủ Lân phản chiếu trong gương, một chút cũng không có ý đùa giỡn.
Não của cậu bị cái gì thế này? Trì Diễm lắc đầu, cố gắng gạt đi suy nghĩ vừa mới lóe lên đó.
Nhân viên bán hàng cũng chọn ra chiếc áo sơ mi màu trắng theo ý của Thích Thủ Lân, đưa cho Trì Diễm, nhẹ giọng nói: “Người yêu của ngài thật sự rất ân cần với ngài đấy ạ.”
“Không…… anh ấy……” Trì Diễm liền vô thức muốn phủ nhận, nhưng sau đó thì không nói gì nữa cả.
Sau khi Trì Diễm đi ra, Thích Thủ Lân lại chọn cho cậu một chiếc cà vạt. Trì Diễm không biết thắt cà vạt, trước đây cậu từng mua một chiếc “cà vạt giả” có khóa kéo ở phía sau, chỉ cần kéo lên là miễn cưỡng ra dáng rồi.
Thích Thủ Lân đem cà vạt vòng qua sau cố áo, chậm rãi chỉ dạy cho Trì Diễm từng bước. Trì Diễm nhìn chằm chằm những ngón tay mảnh khảnh đang vòng và gấp chiếc cà vạt trên cổ mình, nhìn đến ngây ngốc.
“Nhìn rõ chưa?” Thích Thủ Lân cắt ngang khiến cậu giật mình.
“Hả? À!” Trì Diễm gật gật đầu.
“Vậy em tự mình thắt lại thử xem.” Thích Thủ Lân lại mở nút thắt cà vạt ra. Trì Diễm vừa nãy không nghiêm túc nhìn thì làm sao nhớ hết được các bước chứ, da đầu căng ra, suýt chút nữa thắt cổ tự tử.
Thích Thủ Lân khẽ thở dài một hơi, lại giúp cậu thắt cà vạt lại. Hoàn toàn không nhận ra tại sao vừa nãy Trì Diễm lại mất tập trung.
Không sao cả, sau này từ từ dạy lại.
Cuối cùng Thích Thủ Lân giúp Trì Diễm khoác lên một chiếc áo khoác âu phục, vuốt phẳng các nếp gấp ở đầu vai, để cho cậu tự mình cảm nhận xem.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
Trì Diễm ngơ ngác mà ngắm nhìn chính mình trong gương, cảm thấy bản thân như biến thành cô bé lọ lem được phép thuật bao lấy. Tuy rằng vẻ ngoài không có gì thay đổi, nhưng là thần thái thì khác hẳn.
Thích Thủ Lân đứng phía sau bên trái cậu, vỗ nhẹ lưng cậu: “Ưỡn ngực lên.”
Thấy Trì Diễm nửa ngày không nói chuyện, còn tưởng rằng cậu có ý kiến gì, liền hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Tốt…… rất tốt!” Trên gương mặt của Trì Diễm dần dần nở một nụ cười.
Thích Thủ Lân bước tới, từ phía sau đặt tay lên vai cậu, trịnh trọng nói: “Mặc quần áo có chút sát người như thế, ban đầu em sẽ có chút không quen.”
“Nhưng em phải hiểu…… Ở trên thương trường, đây chính là “áo giáp” của em, là “lá chắn” của em, và còn là “vũ khí” của em.”
“Em không còn là sinh viên nữa.”
“Cũng không còn…… Không còn là một đứa nhóc, người bị sai vặt, hay làm những điều vặt vãnh khác nữa rồi.”
“Em phải luôn ghi nhớ mục tiêu, trách nhiệm và giới hạn của bản thân.”
“Có điều tôi tin là em sẽ làm tốt thôi.”
Trì Diễm nhìn hắn trong gương, trái tim chợt nhói đau. Ngoài trừ Chu Nguyên Lê và Vạn Duệ Dương, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu, thừa nhận cậu không phải là một “kẻ tầm thường”.
Cậu quá mức bình thường, cũng quá quen với việc làm những công việc mà mọi người không ai muốn làm để hòa nhập với tập thể. Cũng không phải là do cậu bị mọi người cô lập, chỉ là tất cả mọi người đều cho rằng việc cậu làm những điều này là chuyện hết sức hiển nhiên.
Ngay cả bản thân cậu cũng đã quen, và bằng lòng khi làm một người qua đường Giáp.
Nhưng mà Trì Diễm nhanh chóng nhớ đến Thích Thủ Lân, hắn cũng thường mặc âu phục đi giày da, thậm chí còn khoác lên mình bộ suit ba mảnh. Thật racó những bộ trang phục phức tạp hơn nữa, nhưng Trì Diễm chưa từng thấy qua.
Đó là dáng vẻ đỉnh đạt, trầm tĩnh và tự chủ.
Trì Diễm thầm nghĩ, là một người lãnh đạo công ty lớn như vậy hẳn là phải có “tiền và quyền lực” hơn hẳn những người khác. Nhưng thực tế, nó giống như đi bộ trên một lớp băng mỏng vậy.
Cho dù đã quen đi nữa, nhưng chắc hẳn hắn cũng rất mệt mỏi.
Ra khỏi cửa hàng, Trì Diễm thế nhưng lại đề nghị muốn mua quần áo cho Thích Thủ Lân.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
“À thì…… tôi thấy anh hình như không có bộ qthường phục nào, ra ngoài cũng đều mặc âu phục. Thi thoảng, giống như lúc này, ăn mặc thoải mái một chút sẽ tốt hơn đấy.”
Trì Diễm tự mình chọn một cửa hàng quần áo, biển hiệu ngoài cửa nhấp nháy ánh đèn màu hồng phấn, tên bảng hiệu được ghi bằng chữ tiếng Anh uốn lượn. Trì Diễm nhìn không hiểu, nhưng biết đó là tiếng Anh, tông màu bày trí cũng rất ấm áp, hẳn là một cửa hàng quần áo bán thường phục chất lượng.
Thích Thủ Lân đợi Trì Diễm đi vào cửa hàng, hắn đứng ở ngoài cửa nhìn tên biển hiệu của cửa hàng, nheo mắt.
Đây là do hòn đá này tự mình nhảy xuống hố đấy nhé.
Trời cho không nhận, tội ác tày trời. (1)
(1) Trời cho không nhận, tội ác tày trời (天予不取, 罪大恶极) ý chỉ phải biết nắm lấy cơ hội, làm những chuyện nên làm, đừng chần chừ, do dự.