Cả người Tống Nghiên Nhi lạnh run: “Cậu là nói, Nghê Già, vừa ý, không phải mảnh đất này,” Cô ta gào lên, không rõ vì sao, sau đó chợt nhận ra, “Mà là mảnh đất Việt Trạch mua?”
Ninh Cẩm Nguyệt thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô không giống như giả bộ, suy nghĩ một lúc lâu, tỉnh táo lại, không khỏi cười nhạo cô: “Xem ra, cô cũng bị Nghê Già lừa! A, bạn thân? Cô ta thế nhưng lợi dụng cô?”
“Ha! Ha! Ha!” Ninh Cẩm Nguyệt cười, khẽ lắc đầu một cái,
“Tôi còn nghĩ sẽ nhờ cô đối phó với Nghê Già cơ đấy! Người ta thế nhưng đâu xem cô là bạn thân, cô so với cô ta, rõ ràng không cùng một cấp bậc. Cô không có cái năng lực này!”
Sắc mặt Tống Nghiên Nhi trắng bệch, lòng bị bóp chặt, Nghê Già từ lúc nào đã muốn đề phòng cô như vậy?
Ninh Cẩm Nguyệt ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, đảo mắt sâu kín cười:
“Xem ra, Mạc Doãn Nhi, Nghê Già, đều là đối thủ của chúng ta. Vì vậy, sau này nếu muốn hợp tác, cứ đến tìm tôi, ước định trước kia, vẫn còn hiệu lực!”
Ninh Cẩm Nguyệt thoáng đi qua, sau một bước, quay đầu lại nhìn cô ta: “So với Mạc Doãn Nhi, tôi càng muốn anh trai tôi yêu cậu, câu nói này, là thật!”
Tống Nghiên Nhi không đáp lại, chỉ yên lặng mở cửa xe, hiện tại, cô ta cuối cùng đã hiểu rõ ý nghĩa của câu nói,
Hữu tâm vô lực!
Cô rất muốn trả thù Mạc Doãn Nhi, rất muốn đoạt lại Tống gia, nhưng, cô lại không biết cách bày mưu tính kế ai, tất cả đối với cô đều rất khó khăn, đều phải bắt đầu lại!
A, Nghê Già cũng có thể biến thành như vậy, cô tại sao lại không thể chứ?
Tống Nghiên Nhi mới vừa kéo mở cửa xe, chuẩn bị lên xe, lại nhìn thấy cách đó không xa, Việt Trạch và Nghê Già hình như muốn lên cùng một chiếc xe.
Có một số việc, không hỏi rõ không được!
“Nghê Già!” Cô ta gọi.
Nghê Già quay đầu lại nhìn cô ta, rồi nói gì đó với Việt Trạch.
Việt Trạch lên xe trước, Nghê Già mới chậm rãi đi đến.
Cách cô ta hai, ba mét, đứng lại.
Không tiếp tục tiến lên.
Thật giống như, là khoảng cách lễ phép nên có. Rất xa, chưa bao giờ quá thân cận.
Tống Nghiên Nhi bình tĩnh quan sát Nghê Già một lúc.
Khéo môi Nghê Già nhẹ cong lên, cười như có như không, khuôn mặt trắng nõn ung dung lại tùy ý, nhưng lại có sự khôn khéo mà Tống Nghiên Nhi chưa từng thấy, có sự tự tin hệt như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Tống Nghiên Nhi lần nữa phát hiện, phụ nữ như vậy lại rất linh động mỹ lệ, mà mỹ lệ như Nghê Già, cô ta cảm thấy rất xa lạ.
Cô cười mà như không cười nhìn Tống Nghiên Nhi, mang theo sự kiêu ngạo không thể bị xâm phạm.
Lòng Tống Nghiên Nhi dần chìm xuống, bỗng nhiên nhận ra, Nghê Già thật sự tính kế cô, hơn nữa lại không thẹn với lương tâm, không hề áy náy.
Ngày hôm nay đối với Tống Nghiên Nhi mà nói, thật sự là thu hoạch lớn.
Cô phát hiện rất nhiều chuyện dù cô trợn tròn mắt, cũng chưa chắc có thể nhìn ra.
Cũng từ đó có thể thấy, con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Ninh Cẩm Niên mặt ngoài ôn nhu săn sóc, nhưng lại yêu nhớ bạn thân của cô; Mạc Doãn Nhi mặt ngoài thiện lương mềm yếu, nhưng lại cướp mất bạn trai của cô, hơn nữa, cô là lần đầu nhìn thấy dáng dấp thật sự của Mạc Doãn Nhi, hung ác, dọa người.
Mà Nghê Già, Tống Nghiên Nhi cảm thấy cô tốt, nhưng cuối cùng lại không phải; bảo cô xấu, lại càng không đúng.
Cô không thể nhận ra Nghê Già thật sự là người như thế nào.
Nhưng, cô có thể chắc chắn một điều, người bạn thân trước giờ luôn làm người bên ngoài chán ghét – Nghê Già, kỳ thực là một cô gái đầy mị lực, không phải chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì ánh hào quang xuất ra từ bên trong, hay còn có thể gọi là, sức hấp dẫn.
Hiện tại, ngay cả cô cũng muốn là cô ấy, muốn có được sự thông minh của cô, sự cứng cỏi, tự do, không sợ bất kỳ thứ gì!
Con người sao có thể không có nỗi sợ hãi đây?
Tống Nghiên Nhi dừng lại dòng suy nghĩ, nhìn Nghê Già đối diện cách xa mấy mét, rốt cục hỏi: “Cậu thật ra muốn mua một khu, vừa bắt đầu cậu đã biết hai khu có vấn đề lớn, đúng không?”
“Đúng vậy!” Nghê Già nghiêng đầu, trả lời dứt khoát.
Tống Nghiên Nhi không hiểu cô vì sao đã bị vạch trần còn có thể ung dung như vậy:
“Vì sao cậu lại nói với mình thông tin giả?”
“Khó đoán thế sao?” Nghê Già nhàn nhạt nhấc mi, “Đơn giản thôi, tôi không tin cậu!”
Tống Nghiên Nhi nghẹn họng, trong lòng lúng túng lại khó chịu, Nghê Già trả lời trực tiếp như thế, làm cô nhất thời không biết phải làm sao.
“Tôi biết cậu muốn hại Mạc Doãn Nhi, nhưng tôi lại không nghĩ cậu có cái năng lực đó! Như tôi dự đoán, cậu quả nhiên nói cho Mạc Doãn Nhi biết, tiếc là, cô ta không tin cậu, còn tương phản! May mà tôi nói với cậu là thông tin giả!”
Môi Tống Nghiên Nhi không chút huyết sắc, Mạc Doãn Nhi căn bản không có lọt vào bẫy của cô, còn thiệt Nghê Già tính toán nhiều như vậy!
Nghê Già gió nhạt vân khinh tiếp tục, “Mặt khác, tôi biết cậu muốn cướp Ninh Cẩm Niên về, cũng vì vậy tôi không tin cậu! Mà cậu cũng thật nói cho Ninh Cẩm Nguyệt biết ý nghĩ của tôi!”
Nghê Già khoanh tay trước ngực: “Tôi không tin cậu, tất nhiên sẽ nói dối rồi!”
“Nghê Già! Tại sao muốn lợi dụng mình, chúng ta không phải tốt…” Tống Nghiên Nhi hít thở không thông, hai chữ bạn thân hoàn toàn không thể thốt ra.
Tròng mắt Nghê Già tối sằm: “Lợi dụng? Cậu tính kế Mạc Doãn Nhi, mật báo với Ninh Cẩm Nguyệt, là tôi bắt cậu làm sao?”
Tống Nghiên Nhi quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn cô. Đúng vậy, Nghê Già không có bắt cô đi làm, Nghê Già chỉ là đoán được ý đồ của cô mà thôi, mới tận dụng cơ hội này.
Nghê Già lạnh nhạt nở nụ cười: “Tôi chỉ đề phòng cậu mà thôi, nếu không, người bị phản bội chính là tôi. À, sai rồi, cậu đã phản bội tôi rồi!”
Tống Nghiên Nhi không còn gì để nói, hồi lâu, mới nói: “Xin lỗi, mình chỉ vì muốn có được sự trợ giúp của Ninh Cẩm Nguyệt, mình muốn đánh đổ Mạc Doãn Nhi đến điên rồi!”
“Tôi biết!” Nghê Già ung dung tùy ý, “Chính vì vậy nên tôi không trách cậu!”
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Tống Nghiên Nhi, nhưng Nghê Già còn chưa nói hết:
“Thế nhưng, sau này, cũng đừng nói chúng ta là bạn thân nữa, được chứ?”
Nghê Già bình tĩnh nhìn cô, con mắt đen kịt:
“Tống Nghiên Nhi, từ đầu đến cuối, những chuyện cậu đã làm, không phải chuyện mà một người bạn thân sẽ làm!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nghiên Nhi cứng ngắc, dừng một lúc, hỏi: “Vì thế, chúng ta là…?”
Nghê Già: “Không phải bạn, cũng không phải kẻ thù!”
Tống Nghiên Nhi trái lại thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến Ninh Cẩm Nguyệt, bỏ thêm một câu: “Nếu như sau này gặp chuyện có lợi cho cả hai, có thể hợp tác không?”
“Đương nhiên có thể!” Cô trả lời không hề áp lực.
Tống Nghiên Nhi gật đầu, nhưng lòng vẫn còn nghi hoặc, chuyện không phân biệt được giới hạn như thế này, cô là lần đầu khảo nghiệm, trước đây thế giới của cô luôn tươi đẹp, nhưng hiện tại…
Tại sao Nghê Già có thể rộng rãi tiếp nhận như thế?
“Tôi đi trước!” Nghê Già xoay người, đi mấy bước, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, nên quay trở lại, hướng Tống Nghiên Nhi đưa tay ra: “Dựa theo ước định, video đưa cho tôi!”
Tống Nghiên Nhi lúc này lại do dự, nhỏ giọng nói: “Mình đổi chủ ý, mình muốn tìm cách cứu Tống gia! Video này…”
“Tống Nghiên Nhi,” Nghê Già trực tiếp đánh gãy lời của cô ta, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng, “Cậu thua rồi! Hơn nữa, cậu không thể đối phó tôi!”
Tống Nghiên Nhi cắn răng, đưa điện thoại cho cô!
Nghê Già cầm lấy, gửi video qua điện thoại của mình.
Chờ Nghê Già lên xe, Việt Trạch nói: “Cùng nhau ăn cơm tối đi!”
Nghê Già không chút nghĩ ngợi, cười xin lỗi: “Lần sau đi, hôm nay em có hẹn với bạn rồi!”
“Ừ!” Anh phối hợp gật đầu, nghiền ngẫm rồi nói, “Ra ngoài tham gia hoạt động, còn hẹn với bạn!”
Rõ ràng không hợp lẽ thường mà!
Nghê Già có chút lúng túng, anh là cảnh sát hình sự sao, còn chất vấn như thế?
“À, gần đây có chút bận, cũng chỉ có thời gian này!”
Việt Trạch lại như có như không “Ừ” một tiếng, nhìn qua là tiếp nhận từ chối cho ý kiến. Nghê Già thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau, anh bình tĩnh hỏi:
“Lần sau là lúc nào, trước tiên hẹn nhau đi! Miễn cho em, bận!”
Ngữ điệu thường thường, lại rõ ràng nghe ra hương vị trêu chọc.
Nghê Già mất bình tĩnh rồi! Giời ạ anh không thấy là em không muốn đi ăn cơm với anh sao!
Nghê Già cười gượng hì hì hai tiếng: “Em gần đây bận viết kịch bản cho Tần Cảnh, rất bận, khi nào xong, lại tính!”
Việt Trạch thấy ánh mắt cô lảng tránh, một lúc sau, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
Một đường không nói chuyện.
Nghê Già cảm thấy, câu trả lời “Không quen” của Việt Trạch, làm cô hồi tỉnh.
Cô không nên cùng Việt Trạch chơi trò mập mờ.
Dù sao, cô bây giờ không có nhiều tinh lực, hơn nữa, cô khẳng định không chơi lại anh, đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là mình. Đã như thế, cần phải phân rõ ranh giới mới tốt!
Nghê Già trở lại ký túc xá tháo trang sức thay quần áo, định đi xuống căn tin, điện thoại bỗng vang lên, là Nghê Lạc.
“Này, Nghê Già, chúng ta ra ngoài ăn đi! Em xin chị đấy!”
Nghê Già tự nhiên liền nở nụ cười, ngữ khí cố ý làm khó: “Tuần qua đều là chị hỏi thăm tình huống của em, em trước giờ cũng chưa từng gọi cho chị, hôm nay sao lại tốt như vậy?”
Bên kia Nghê Lạc nghe vậy, hiển nhiên bất mãn, còn ngụy biện: “Ai bảo mỗi lần em muốn gọi cho chị, chị đã gọi tới trước làm chi? Aiz, thần giao cách cảm cũng có thể đả thương người nha!”
Nghê Già xì cười một tiếng: “Được rồi, em ở chỗ nào?”
“Gần trường Tây Môn, chị có cái gì rất muốn ăn không?” Ây ya, hôm nay Nghê Lạc thế nhưng ngoài ý muốn cực kỳ săn sóc.
“Thịt nướng Mexico!” Nghê Già xách túi, rời khỏi ký túc xá, “Đã lâu không ăn thịt nướng, gọi món chờ chị!”
Nghê Già một đường vui vẻ thông thả mà đi, đi đến tiệm bán đồ nướng, lên lầu tìm phòng, đẩy cửa bước vào, đã thấy Nghê Lạc cười híp mắt như thỏ trắng nhìn cô, bên cạnh còn có một người, mặt mày tuấn lãng, có chút lạnh lùng.
Việt Trạch!
Nghê Già: …
Thật muốn đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng, thịt nướng trên bàn “Xì xì xì”, giống như nhảy nhót nói “Ăn ta đi, ăn ta đi”, quá câu người, quá tiêu hồn…
Quy tắc của kẻ tham ăn là, đừng bao giờ bỏ những thứ có thể ăn!