Chờ vợ chồng bọn họ vào tới trong viện, lúc này Khương Đại liền trông thấy không ai khác …
Chính là Khương Bách đang quỳ gối trong viện.
“Bách ca nhi, con còn chưa khỏe, lại đang Tết, con quỳ ở đây làm gì?”.
Triệu thị ồn ào kéo Khương Bách, Khương Bách trầm mặt không nhúc nhích, lúc này tiếng lão thái gia quát lớn từ trong phòng truyền tới, nói hai người cút vào đây cho ta.
Triệu thị hoảng sợ, vội kéo Khương Đại vào phòng.
Khương lão thái gia cũng không thèm để ý tới bọn họ, đen mặt nói: “Cái nhà này không chứa được các người, bình thường cũng là ta không quản các người nên các ngươi ngày cang to gan lớn mật, hôm nay các ngươi liền dọn đi”.
Khương Đại không hiểu chuyện gì, ngơ ngơ hỏi: “Cha, sao lại như vậy? Sáng sớm chúng ta đã ra ngoài, làm gì có làm gì đâu ạ!”.
Khương lão thái gia hừ lạnh một tiếng, đưa quyển sách trong tay hỏi Triệu thị có biết không.
Triệu thị nhìn chăm chú một lúc, mồ hôi lạnh sau lưng liền toát ra. Đây không phải là quyển sách sáng nay nhi tử nhà mình cầm sao?!
Triệu thị không phải người biết giấu cảm xúc, nghĩ gì đều hiện rõ lên mặt, Khương lão thái gia còn có cái gì không rõ? Vỗ mặt bàn nói: “Hiện tại lập tức dọn đi, đừng chờ ta cưỡng chế đuổi mấy người!”.
Khương Đại vẫn không hiểu, Triệu thị cũng không biết giải thích từ đâu.
Chu thị bên cạnh liền nói: “Lá gan của tẩu tử cũng thật lớn! Tết nhất lại dám ở ngay dưới mí mắt của cha mà trộm sách của tam phòng, may là phát hiện sớm chỉ trộm một quyển. Nếu không phát hiện thì có phải là sớm muộn gì toàn bộ thư phòng này cũng bị mấy người lấy hết đúng không?”.
Chu thị cũng tức giận, giận Triệu thị dám ra tay trước, còn ngu như vậy bị bắt được, nay không cần nghĩ nữa, lão thái gia khẳng định sẽ quan sát nghiêm ngặt hơn, nhị phòng bọn họ cũng đừng mơ lấy được!
“Muội…. Muội là nói, sách này do Bách ca nhi trộm?”. Triệu thị suy sụp mà ngã ngồi trên mặt đất.
Khương Bách ngoài phòng nghe nàng nói những lời này liền vọt vào, quỳ xuống trước mặt Khương lão thái gia: “Gia gia, con thật sự chỉ là nóng lòng muốn thi đậu công danh nên mới trước mang sách về, con không định chiếm làm của riêng, chờ con xem xong con sẽ trả lại”.
Triệu thị không nghĩ tới hắn sẽ nhận, lê đầu gối tới chỗ hắn: “Con à, con không thể nhận bừa vậy được! Gia gia con sẽ nhận con là trộm!”.
Trước đó, Khương Bách hạ dược Khương Dương, nàng nhận tội hộ hắn, người khác có thể không tin nhưng không có chứng cứ chỉ trích hắn. Nhưng nếu là lần này bị bắt cả người lẫn vật, sau này Khương Bách sẽ bị người ta chỉ trích mãi.
Khương Bách trở tay hất Triệu thị ra, nói: “Ta nhận cái gì mà nhận? Ta chỉ nói là chưa kịp đem sách cho gia gia mà thôi, trộm sách không phải là nương sao?”.
Triệu thị hoàn toàn đơ người, nàng biết chính mình sẽ thay Khương Bách nhận tội nhưng có lẽ là Khương Bách phản ứng quá mức lạnh nhạt, cũng có lẽ là do sự tình chuyển biến quá mức nhanh làm nàng phản ứng không kịp. Theo bản năng, nàng ngơ ngác nói: “Ta, ta như thế nào sẽ… Hôm qua con nói muốn ta đi trộm chìa khóa của Dương ca nhi, ta nói ta không dám trộm ở dưới mí mắt của gia gia con..”.
Khương Bách chán ghét mà nhìn nàng. Hắn đã sớm chướng mắt người mẹ ngu xuẩn này rồi nhưng cũng may nương hắn vẫn còn yêu thương hắn. Trước mắt hắn lại đem tội đẩy lên đầu hắn?
Hắn cũng không quan tâm tới tình cảm gì nữa, lạnh mặt nói: “Hôm qua nương từ chối ta nhưng sáng nay ta dậy thấy đầu giường có quyển sách này. Không phải nương lấy thì là ai?”.
Ánh mắt tức giận của cả nhà rơi xuống người Triệu thị, sự chán ghét của nhi tử càng khiến Triệu thị không thở nổi, nàng nói thật không phải ta! Lại quay đầu nhìn Khương lão thái gia, “Cha, chìa khóa kia vẫn luôn ở trong tay Dương ca nhi, hắn chỉ cần có tâm hãm hại, còn không phải tùy hắn nói sao?”.
Lão thái gia cười khinh, nói: “Trước khi ăn Tết, Dương ca nhi nói tới thời gian này khẳng định sẽ có rất nhiều người ra vào trong nhà, hắn lo lắng cầm không tốt, đem chìa khóa đặt ở chỗ này của ta. Lúc ấy, ta còn cho rằng hắn lo lắng quá mức, lấy được chìa khóa xong sau đi kiểm tra số lượng, xác nhận không thiếu quyển nào mới khóa nó lại. Hiện tại các ngươi nói lời này, có ý là ta hãm hại các người?”.
Triệu thị lắc đầu nói không thể nào, không thể nào.
Chu thị nói: “Tẩu tử cũng đừng ở chỗ này tìm cớ nữa, chìa khóa ở trong tay cha, sách cũng không có chân, không phải các người lấy thì là ai?”.
Triệu thị hoàn toàn đánh mất lý trí, lập tức tiến lên lôi kéo Chu thị, nói là ngươi, chính là ngươi làm hại ta!
Chu thị giật tay lại, nói: “Muội làm hại? Là muội có bản lĩnh trộm được chìa khóa bên người cha hay muội còn có bản lĩnh trộm sách đặt ở phòng Khương Bách mà không bị phát hiện? Muội toàn năng như vậy muội còn ở đây làm gì?’.
Triệu thị nói không lại, kéo tóc nàng mắng: “Ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới tam phòng lấy sách sao? Lần trước lời nhị thúc nói với ngươi ta còn nghe được, các ngươi còn muốn ở gần đây! Nếu không phải vì lấy sách thì cũng chẳng thể vì hiếu thuận cha mẹ được?!”.
Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, Khương lão thái gia tức giận lật bàn nói: “Các người đều dọn đi cho ta, trời tối nhất định cút cho khuất mắt ta”.
Lão thái thái vội thuận khí cho ông, mắng hai nhi tử: “Các ngươi đều chết rồi sao? Tết nhết muốn tức chết cha các ngươi đúng không? Còn không nghe theo ông ấy!”.
Khương Đại và Khương Nhị lúc này mới tiến lên tách bà nương nhà mình ra, nhận mệnh mà về phòng thu dọn đồ đạc.
Khương Bách còn đang quỳ mãi chưa động, Khương lão thái gia nói ngươi cũng lăn đi, sau này không có việc gì đứng tới trước mặt ta!
Khương Bách ngỏng cổ lên nói chính mình chỉ là nóng vội muốn đậu công danh, không trực tiếp tham dự.
Khương lão thái gia nhảy dựng lên lấy chung trà ném về phía hắn, “Ngươi nhiều lần dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, ra nhiều kế bẩn như vậy, đừng cho rằng ta thật sự hồ đồ, không biết rằng tất cả mọi chuyện đều do ngươi đứng phía sau chỉ đạo! Trước đó chẳng qua là cho ngươi mấy phần mặt mũi thôi! Còn công danh, cái loại người như ngươi thi được cái rắm, nếu ngươi thi đậu thì chữ Khương của ta viết ngược lại cho ngươi xem!”.
Khương Bách bị mắng té tát, xám xịt bị đuổi khỏi nhà Khương lão thái gia.
Mà tam phòng bên này, trừ Khương Dương buổi sáng nói với Khương lão thái gia muốn đọc sách một chút, mang chìa khóa về xong những chuyện sau đó không có tham dự.
Chờ trong phòng lão thái gia hết động tĩnh, hắn liền đi tìm tỷ tỷ, hỏi nàng: “Đây coi như là kết thúc rồi?”.
Khương Đào cười: “Lúc này mới thật sự kết thúc”.
Kỳ hạn chuyển nhà nửa tháng, có thể ở trong mắt nhị phòng và đại phòng rất ngắn nhưng trong mắt nàng là quá dài. Ở chung sao có thể chứa người ngủ ngáy*? Càng đừng nói tới người lòng lang dạ thú như Khương Bách. Cũng bởi lòng tham của hắn, nếu sớm đưa sách tới trước mặt Khương lão thái gia mà trình bày tình huống của bản thân, cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như vậy.
*Đây chỉ là một cách nói, ý nghĩa là đã không hợp thì tốt nhất nên tách ra.
Cũng không thể trách nàng đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy mà là sự khôn khéo của lão thái gia, ông vẫn coi trọng con cháu trong nhà. Trước đó, tuy ông bực mình những hành động của đại phòng và nhị phòng nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng chưa có thành công lần nào. Thời gian dài, sự tình phai nhạt đi, huyết mạch có lẽ sẽ lại chiếm thế thượng phong.
Càng đừng nói tới phía sau còn một lão thái thái rất mềm lòng, nói cái gì mà cuối tháng là hôn kỳ của Khương Đào, đến lúc đó nhiều việc, không bằng để bọn họ ở lại mấy hôm, chờ bận xong lại tính. Lúc ấy, Khương lão thái gia tuy nghe xong không nói gì nhưng cũng không có phản bác.
Cuối tháng nàng xuất giá, hai tháng nữa là thi huyện, ở lại một lần hai lần thì có thể tìm được lý do để đại phòng, nhị phòng không cần dọn ra ngoài ở. Sau này, khi Khương Dương được nghỉ khẳng định sẽ trở về, Khương Đào sao có thể yên tâm để hắn đối mặt với hai phòng kia được?
Vẫn là nhân lúc chuyện còn nóng mà đuổi bọn họ đi, xử gọn một lần về sau no cơm ấm cật!