Lạc Đà:?
Tiểu Mạch: Cậu ấy nói hai người là hàng xóm bình thường thôi.
Tiểu Mạch: Lâm Tầm à, cậu vậy không được rồi, đã là lúc nào rồi mà người ta vẫn chỉ coi cậu là một tên hàng xóm bình thường.
Lạc Đà: Đồ vô dụng.
Tiểu Mạch: Đồ vô dụng.
Lúc này Cố Tầm đang trên đường về nhà. Anh định trả lời hai câu nhưng lại thấy câu sau của tiểu Mạch, thế là anh tắt điện thoại không nói gì, chỉ bước nhanh hơn.
Nhạc Thiên Linh thấy nãy giờ tiểu Mạch vẫn lướt điện thoại, hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, mà lại vừa hiểu lầm nhau, cô không biết nói gì nữa nên cầm đồ chuẩn bị về.
Tiểu Mạch không cản, cậu chờ cô về rồi thì lại đi loanh quanh một vòng nhà, sau đó đi tắm. Vừa tắm xong thì đã thấy Cố Tầm đứng trong phòng khách.
Tết này Cố Tầm không về nhà, lần gần đây nhất mà hai người gặp nhau là vào hè năm ngoái, cũng coi như là một năm rồi.
Thế là, tiểu Mạch nhiệt tình đi tới, chuẩn bị trao nhau cái ôm anh em. Vậy mà Cố Tầm lại đưa tay đẩy tay cậu ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không thèm liếc mắt nhìn cậu cái nào.
“Nhạc Thiên Linh đâu?”
Tiểu Mạch: “Nhạc Thiên Linh là ai?”
Cố Tầm rũ mắt, âm trầm nhìn cậu. Hai giây sau, tiểu Mạch mới kịp phản ứng.
“Bánh Quai Chèo à, cậu ấy về nhà rồi.”
Cố Tầm “ồ” một tiếng, liếc nhìn thời gian, quay đầu đi ra ngoài. Tiểu Mạch đi theo phía sau: “Cậu làm gì vậy?”
“Đi ăn cơm tối.”
Tiểu Mạch đang định hỏi là vậy có cần gọi Nhạc Thiên Linh đi chung không thì đã thấy anh đi thẳng phía cánh cửa đối diện. Cậu nhìn bóng lưng bạn mình, phì cười một tiếng.
Nhạc Thiên Linh vừa phơi đồ đàn ông trên móc treo ngoài ban công thì nghe tiếng chuông cửa. Bởi vì tiểu Mạch tới, cô biết ngay là ai bấm chuông, thế nên lúc nhìn thấy Cố Tầm đứng ngoài đó, cô cũng không bất ngờ lắm.
“Có chuyện gì à?”
Cố Tầm chưa lên tiếng thì tiểu Mạch đã ló đầu ra từ phía sau.
“Người hàng xóm bình thường muốn hẹn cậu đi ăn tối.”
Đây là lần đầu tiên gặp tiểu Mạch, mọi người cùng đi ăn là chuyện rất bình thường. Nhưng cậu ta lại dùng chữ “hẹn” làm câu chuyện có vẻ hơi vi diệu. Nhạc Thiên Linh ngước mắt nhìn Cố Tầm.
“Vậy hả?”
Cố Tầm hơi hất cằm, “Cậu đi không?”
Tiểu Mạch cũng đứng phía sau lom lom nhìn cô, dường như cảm thấy cô sẽ từ chối vậy. Nhưng ai ngờ Nhạc Thiên Linh lại gật đầu một cách dứt khoát.
“Ừm.”
Có gì đâu phải do dự?
Ba người bước vào thang máy, ấn nút trước, sau đó Cố Tầm đột nhiên hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
“Ầy, tôi không biết ở đây có gì —— ”
Tiểu Mạch nói được nửa câu thì đột nhiên cảm thấy hình như Cố Tầm không có hỏi cậu, bởi vì anh đang nhìn Nhạc Thiên Linh. Tiểu Mạch cam chịu số phận gật gật đầu, cũng nhìn về phía cô.
“Cậu là khách mà cậu còn hỏi tôi à?” Nhạc Thiên Linh lẩm bẩm, thảy vấn đề lại cho tiểu Mạch, “Cậu đi quãng đường xa xôi tới đây, có gì muốn ăn không?”
“Tốt quá, có mình cậu nhớ tôi là khách.”
Tiểu Mạch cười híp mắt, hơi nhìn qua chỗ khác, “Tôi không biết ở đây món gì ngon hết, cậu đề cử thử đi? Đừng đi quá xa là được, trời nóng quá.”
“Vậy chúng ta đi gần thôi há?”
Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt lướt, miệng thì nhẩm nhẩm, “Mấy hôm trước đồng nghiệp nói là có một tiệm vừa khai trương, đồ ăn ngon lắm, tôi muốn đi mà chưa có thời gian.”
Tiểu Mạch: “Gần là được, mà đó là món gì?”
Nhạc Thiên Linh: “Cá nướng, cậu ăn được không?”
“Tôi ăn được.”
Tiểu Mạch sờ mũi, nhìn về phía Cố Tầm, “Nhưng cậu ta…”
Nhạc Thiên Linh nhướng mắt, “Cậu ấy thế nào?”
Cố Tầm cũng nhìn về phía tiểu Mạch: “Đúng vậy, tôi thì sao?”
Tiểu Mạch: “…”
Quen biết nhau nhiều năm, tiểu Mạch nắm rất rõ thói quen ăn uống của Cố Tầm.
Khi còn bé anh thường ở nhà ăn cơm một mình, có lần bị mắc xương cá trong cổ họng, tự lấy giấm uống vào, mém chút nữa là nghẹt thở. Nhưng lúc đó ở nhà không có ai, may là có ba mẹ Lạc Đà đưa đi bệnh viện.
Từ đó trở đi, dường như có bóng ma ám ảnh trong lòng, Cố Tầm không ăn cá nữa.
Nhưng bây giờ.
“Có gì đâu, ăn thì ăn thôi, tôi không sợ hóc xương nữa.”
Câu chuyện đến đây là chấm dứt. Nhưng Nhạc Thiên Linh không ngốc, cô nghe tiểu Mạch và Cố Tầm nói chuyện, hiểu đại khái là anh không ăn cá. Chỉ là anh lười nói thôi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Linh bước chậm lại, nhìn điện thoại.
“Chúng ta ăn món Trung đi.”
Cố Tầm quay đầu nhìn cô: “Tại sao?”
Nhạc Thiên Linh không lên tiếng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nhưng lúc đi qua người anh thì lại lẩm bẩm: “Cậu kén ăn thật luôn.”
Cố Tầm sững sờ đứng tại chỗ hai giây. Sau đó, khóe miệng anh cong lên, bước nhanh theo. Ánh nắng chiều chiếu lên hai người, kéo dài hai cái bóng, thay nhau đi về phía có ánh sáng.
Bình thường lúc chơi game, tiểu Mạch không nói nhiều, nhưng thật ra cậu là một người hướng ngoại. Cố Tầm ngồi ăn cơm nghe hết sạch mấy câu hỏi mà cậu ta hỏi Nhạc Thiên Linh, hai người cậu một câu tôi một câu, mà anh cũng không có cơ hội chen vào.
Ăn cơm xong là trời cũng tối sầm. Đi ra khỏi tiệm, Cố Tầm nhìn đám người đi qua đi lại, đột nhiên cảm thấy buổi tối cuối tuần hiếm có này thiếu thiếu gì đó.
“Nóng quá đi.”
Tiểu Mạch xách chai coca lạnh, uống ực một hớp, sau đó quay đầu nhìn cô, “Tôi không muốn ở ngoài đường đâu, hay là mình về chơi trò chơi một lát đi? Lâu lắm rồi cậu không chơi với 3 đứa tôi đó, game thủ gì lười biếng!”
Nhạc Thiên Linh cũng thấy nóng muốn chết, hơn nữa mấy hôm nay ngày nào cô cũng bận đến nửa đêm mới về, đúng là cần phải thả lòng.
Dù sao thì bây giờ mọi người cũng biết hết cả rồi, cô chẳng cần xoắn xuýt.
“Được thôi, tôi —— ”
“Không thì tiểu Mạch về trước đi.”
Gió thổi qua mang theo mang theo mùi khói lửa nồng nặc chỉ có trong đêm hè.
Cố Tầm nhìn rạp chiếu phim bên phía đối diện, chạm nhẹ một cái vào mu bàn tay của cô, “Chúng ta đi làm việc khác.”
Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng trái tim cô vẫn nhảy thót lên, chỗ bị anh đụng vào hơi nhột. Nhạc Thiên Linh làm như bình tĩnh, không bày ra biểu cảm gì mà nói: “Cậu muốn làm gì?”
Cố Tầm định mở miệng thì tiểu Mạch đã ló đầu ra từ phía sau.
“Cậu ta muốn tán tỉnh cậu đấy.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cố Tầm: “…”
Hai người đồng thời quay đầu trừng tiểu Mạch.
Nhạc Thiên Linh: “Bộ tưởng tôi là mì ăn liền à?”
Cố Tầm: “Cậu đừng nói bậy bạ được không hả?”
Hai miệng cùng mở miệng đồng thanh, xong thì bốn mắt quay qua nhìn nhau, đều yên lặng.
Tiểu Mạch tự thấy mình lỡ lời, ngượng ngùng che miệng, nhìn cô với ánh mắt xin lỗi. Nhưng căn bản là Nhạc Thiên Linh không thấy ánh mắt của tiểu Mạch, cô chỉ nghe Cố Tầm nóng lòng phủ định, trong lòng chợt hiện lên tâm tư khác thường.
Đã nói sao có thể rồi mà. Đúng là dạo này mình tự đa tình quá rồi.
Ánh đèn neon ven đường lóe lên, màu đỏ thẫm chiếu vào khuôn mặt cô, cất giấu tất cả ưu tư vào trong đáy mắt.
Cố Tầm rũ mắt nhìn cô, “Tôi không có ý như cậu ta nói.”
Nhạc Thiên Linh chậm rãi cụp mắt, “à” nhẹ một tiếng. Có lẽ trong tiếng “à” này chứa những luồng tâm tư phức tạp, nó đã kích động một sợi dây nào đó trong lòng Cố Tầm.
Anh chăm chú nhìn Nhạc Thiên Linh, rồi sau đó đột nhiên khom người, thì thầm bên tai cô bằng tông giọng mà chỉ cô nghe thấy.
“Tôi đang theo đuổi cậu.”