Giọng nói Triệu Thụy, lập tức tưới tắt lửa giận trong lòng Triệu Khuynh Thư, làm hắn suýt nữa không thở nổi.
Triệu Vương phủ đã lập phủ hơn trăm năm, trong một trăm năm qua, các chuyện gạo xưa thóc cũ dạng nào cũng có, nhưng cũng không xuất sắc như mấy chuyện bây giờ.
Triệu Thụy nói cũng lười nói, nếu không phải Triệu Khuynh Thư không biết điều, hắn cũng sẽ không mở miệng châm chọc.
Triệu Khuynh Thư chỉ ngồi ở kia, hít lấy hít để, Phùng Hiểu Nhu nhanh chóng vỗ lưng hắn, cho hắn thuận khí: “Ngài cũng thật là, tức giận làm gì, thế tử nói cũng có lý.”
Giọng nói Phùng Hiểu Nhu chứa vô tận ủy khuất, thậm chí còn mang theo nức nở, khiến lửa giận của Triệu Khuynh Thư nghe xong lại phát lên lần nữa.
“Ngươi…… Ngươi có quản hay không.” Triệu Khuynh Thư chỉ vào Triệu Thụy nói.
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống: “Một, ta là Tả thiếu khanh Đại Lý Tự, Hộ Thành Tư thuộc Nghi Loan Tư, ta quản không được. Hai, trong vụ án Phùng Tử Kiệt, nguyên cáo là Vương gia, Phùng Tử Kiệt là bị cáo, trong ngoài đều chưa phải chuyện của ta, ta quản như thế nào?”
“Phụ vương chưa làm chuyện gì đứng đắn, không hiểu nguyên do trong đó về tình có thể tha thứ, hiện ta đã giải thích rõ cùng phụ vương, phụ vương hẳn đã rõ?”
Đầu óc Triệu Khuynh Thư lập tức rối loạn, mặt hắn căng đến đỏ bừng, có vẻ tức muốn hộc máu.
Phùng Hiểu Nhu vội khóc lóc khuyên: “Vương gia ngài đừng nóng giận, thế tử tuổi còn trẻ, mới được bệ hạ an trí vào Cao Đào Tư không lâu, hắn ở Nghi Loan Tư khẳng định cũng không có liên hệ gì, hôm nay ta nhờ giúp đỡ, bất quá chỉ muốn thế tử giúp ra một vài chủ ý, nếu thật sự không được thì thôi, không thể gây thêm phiền toái cho thế tử.”
Triệu Thụy tấm tắc lấy làm lạ, có thể đúng lý hợp tình nói những lời không biết xấu hổ như thế, cũng chỉ có một mình Phùng Hiểu Nhu.
Vấn đề là, lão phụ thân ngu xuẩn kia của hắn, lại cố tình mỗi lần đều nghe.
Quả nhiên, Triệu Khuynh Thư nghe xong Phùng Hiểu Nhu nói, lập tức chuyển đầu mâu nhắm ngay Triệu Thụy: “Cho dù ngươi không thể tìm người trong Nghi Loan Tư để nhờ vả, thì cả ngày cũng đã nhìn quen những chuyện dơ bẩn khác, chẳng lẽ không có chút biện pháp.”
Lời này nói ra vô cùng không khách khí.
Triệu Thụy lại không tức giận, hắn ở Nghi Loan Tư hai năm, mắng chửi kiểu nào đều đã nghe qua, đôi tay cũng sớm đã không còn sạch sẽ, nếu còn tức giận vì chút lời nói không đau không ngứa này, thì chẳng lẽ hắn làm việc không công tại Nghi Loan Tư mấy năm qua.
Triệu Thụy lười nhiều lời cùng hai người này, đối phương gài bẫy Phùng Tử Kiệt, khẳng định không phải vì muốn mạng Phùng Tử Kiệt, nếu là như thế, một khi Phùng gia tra ra chân tướng, hai nhà liền trở thành tử thù.
Bọn họ bất quá chỉ muốn cho Phùng Tử Kiệt chịu chút khổ sở, cho Phùng gia chút giáo huấn.
Cho nên, Triệu Thụy có ra mặt hay không, có nhúng tay vào hay không, tháng này Phùng Tử Kiệt nhất định sẽ được thả ra, căn bản không cần nghi ngờ.
Hắn nghĩ đến mấy vụ án tại Cao Đào Tư, đứng dậy sắp sửa rời khỏi Tống Sảng trai, lại không nghĩ rằng, Triệu Khuynh Thư đột nhiên mở miệng: “Triệu Thụy, đôi ngọc bội long phượng của mẫu thân ngươi, còn ở trong tay ta.”
Triệu Thụy đột nhiên xoay người.
Trong mắt hắn ngưng kết ra hàn băng, đâm thẳng tới trên mặt Triệu Khuynh Thư, Triệu Khuynh Thư theo bản năng nhắm mắt lại, một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
“Thái độ kia của ngươi là gì, ngươi còn nhớ ta là cha ngươi không?” Triệu Khuynh Thư giận dữ hét.
Triệu Thụy lạnh lùng nhếch khóe môi, hắn nói: “Ta có nhớ ngài là cha ta không có quan trọng sao? Quan trọng là ngài có nhớ ta là nhi tử của ngài hay không thôi.”
Triệu Khuynh Thư bị hắn chặn nghẹn họng, hơn nửa ngày chưa nói ra lời, hắn nghe tiếng khóc của kiều thê bên tai, cuối cùng nói: “Ngươi thay Phùng gia xử lý việc này, ta đưa đôi ngọc bội long phượng kia cho ngươi.”
Từ khi mẫu thân mất, Triệu Thụy cùng Triệu Khuynh Thư phát sinh tranh chấp, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc tới đôi ngọc bội long phượng, vẫn là vì người Phùng gia.
Trong lòng Triệu Thụy không biết có tư vị gì, nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh băng, cứ bình tĩnh nhìn Triệu Khuynh Thư.
Đôi mắt hắn tràn ngập trào phúng, lại khiến Triệu Khuynh Thư có chút bất an.
Hắn không biết vì sao mình bất an.
Nhưng trào phúng của Triệu Thụy bất quá chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, giống như hơi nước trong ngày hè, chớp mắt biến mất không còn dấu vết.
“Được.” Triệu Thụy nhẹ giọng nói.
Một tiếng này, làm Triệu Khuynh Thư như trút được gánh nặng, nhưng lại thấy buồn bã mất mát.
Hắn không biết mình mất đi cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.
Triệu Thụy nhìn cũng không nhìn vẻ mặt vui sướng của Phùng Hiểu Nhu, xoay người đi đến cửa, ném xuống một câu “Tự mình đưa tới Vô Phong trai là được” liền đi mất.
Hắn không về lại Vô Phong trai, mang Triệu Mao Mao đi thẳng đến cửa Triệu Vương phủ, nói với Triệu Mao Mao: “Chờ ngọc bội long phượng được đưa tới, ngươi lập tức mang theo hành lý, trực tiếp dọn đến nhà mới.”
Triệu Mao Mao trịnh trọng nói: “Tiểu nhân hiểu rõ, thế tử yên tâm.”
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, vẫn có chút khó chịu, hắn nói: “Bổng lộc quý này đưa tới, không cần đưa cho Vương phi, giữ lại đưa đến nhà mới.”
Không người nào ở Vô Phong trai thích vị vương phi mới này, nhưng thế tử không quan tâm nên bọn họ cũng lười so đo, vẫn xem như không có việc gì, hiện tại vương phi mới chạm đến lông mày thế tử, thế tử cũng không chịu buông tha.
Triệu Mao Mao vui mừng trong lòng, đáp ứng dứt khoát lưu loát: “Vâng!”
Triệu Thụy không muốn ở chỗ này dù chỉ một khắc, trực tiếp ra khỏi vương phủ, ngồi trên xe ngựa còn cảm thấy những người ở Triệu Vương phủ này thật sự không biết nên gọi là gì.
Triệu Hòa Trạch hỏi: “Thế tử, về Cao Đào Tư?”
Triệu Thụy trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Đi hẻm Thanh Mai.”
Xe ngựa chạy như bay, theo đường kênh đào chạy băng băng về phía trước, đợi khi đến hẻm Thanh Mai, vừa kịp lúc dùng cơm trưa.
Thời gian này, tự nhiên không phải trùng hợp, đây là Triệu đại thế tử lại nhớ thương cơm trưa trong nhà tiểu thanh mai, tự nhiên lấy cớ tới cửa.
Tạ Cát Tường đang làm Ngọc Trang đài, gần đây buôn bán Ngọc Trang Đài càng thêm trôi chảy, một tháng ước chừng nàng có thể bán ra 30 bình, nếu không tính phí tổn, ba mươi lượng bạc cứ như vậy tới tay.
Tạ Cát Tường mới vừa đóng cửa lò chưng cất lại, liền nghe cửa viện phát ra tiếng đập cửa theo quy luật.
Cộc, cộc, cộc.
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, khóe miệng không tự chủ giương lên một độ cong đáng yêu, nhưng vẫn ho nhẹ một tiếng, nỗ lực xụ mặt.
Nàng quay đầu lại nhìn nhìn Hà Mạn Nương đang vội vàng làm cơm trưa: “Hôm nay chuẩn bị cơm đủ không?”
Lúc này Triệu Thụy tới cửa, ắt hẳn muốn ở lại dùng cơm, lấy lượng cơm hắn ăn, không phải tùy tiện là có thể ứng phó được.
Hà Mạn Nương nhanh chóng nhìn nhìn cơm ngũ cốc trong nồi.
Mặc kệ có đủ hay không, cũng không thể để người vẫn mãi chờ ở cửa.
Tạ Cát Tường vỗ vỗ tay, tự mình đi mở cửa, ngoài cửa, quả nhiên là thân ảnh cao lớn quen thuộc.
“Huynh cũng thật biết chọn thời điểm.” Miệng Tạ Cát Tường nói như vậy, nhưng vẫn vui vẻ đưa hắn vào trong viện.
Triệu Thụy chắp tay sau lưng đi vào tiểu viện, lạnh băng dường như được nắng ấm hòa tan, dần dần lộ ra ôn nhu không dễ có.
“Có phải đang nghĩ ta lại đến ăn cơm ké không?”
Triệu Thụy nói như thế, tay giấu ở phía sau quay đến trước người, trong tay hắn nâng một hộp đồ ăn thật lớn, trên dưới ước chừng có ba tầng, có vẻ rất nặng.
“Ta tự mang theo món ngon,” Triệu Thụy nhướng mày hỏi, “Cát Tường tiểu thư có thể cho ta thuê bàn ghế không?”
Triệu Thụy nhìn trên hộp đồ ăn có ba chữ Thực Vị trai, nhịn không được cười ra tiếng: “Nếu huynh dùng mỹ thực làm tiền thuê, tự nhiên là có thể.”
Triệu Thụy cũng giương khóe môi.
“Vậy đa tạ Cát Tường tiểu thư.”