Giang Sơ Tinh cầm điện thoại lên thì thấy là Lâm Thanh Linh.
Nhấn nhận cuộc gọi để kết nối.
“Này, con trai.” Giọng của Lâm Thanh Linh phát ra từ đầu dây bên kia.
Giang Sơ Tinh cười nói: “Dì ơi, Hạ Hoài đi rửa mặt rồi. Dì có chuyện gì cứ nói với cháu.”
“Ồ,” Thanh âm Lâm Thanh Linh mang theo ý cười: “Hôm nay không phải là đông chí sao? Buổi tối cháu cùng A Hoài trở về ăn cơm. Dì làm cơm gừng, ăn xong sẽ không cảm thấy lạnh nữa.”
Giang Sơ Tinh đáp ứng: “Được ạ.”
Lâm Thanh Linh còn dặn dò: “Thời tiết bên ngoài hôm nay lạnh lắm, cháu cùng A Hoài nhớ mặc thêm quần áo cho ấm nhé. Nhân tiện, nhớ mang theo quần áo để tắm rửa luôn. Buổi tối ở lại đây đừng về nữa.”
“Dạ được dì.”
Sau khi cúp điện thoại, WeChat của Hạ Hoài hiện lên.
Giao diện vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Tưởng Nam.
[Tưởng Nam]: Có phải tên bài hát về mối tình đầu kia của cậu sẽ được đặt theo tên của anh ấy không?Mối tình đầu?
Ánh mắt của Giang Sơ Tinh dừng trên hai chữ này.
Người mà Hạ Hoài thích.
Sẽ là ai …
“Ai vừa gọi vậy?” Vài sợi tóc ngắn trên trán Hạ Hoài đẫm nước, cậu vén tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, càng làm cho khuôn mặt của cậu trở nên sắc nét.
Giang Sơ Tinh để điện thoại di động xuống, súc tích nói: “Là mẹ của em, bảo chúng ta buổi tối trở về ăn cơm.”
Hạ Hoài kéo ghế ngồi xuống, cả hai đều không nói chuyện trong bữa ăn.
Hết lần này đến lần khác, Giang Sơ Tinh nhướng mắt nhìn chàng trai đối diện, trong lòng như dây đàn căng ra, khẽ run lên.
Mắt thấy Hạ Hoài sắp ăn gần hết, Giang Sơ Tinh cũng do dự một hồi, mở miệng chần chờ, phát hiện bản thân thật sự cũng không tiện hỏi.
Câu hỏi mà anh muốn hỏi quá nhạy cảm, hơn nữa có vẻ có chút xen vào việc người khác.
Cuối cùng, anh vẫn không hỏi gì.
–
Cơm gừng là phong tục tập quán của bọn họ ở đây, khi đông chí đến nhà nào cũng sẽ nấu cơm gừng.
Giang Sơ Tinh từ lần đầu tiên được ăn cơm gừng đến nay đều rất thích, cảm giác tơ gừng băm tràn đầy trong miệng có chút khiến người ta muốn ngừng mà không được, tóm lại là rất thích.
Giang Sơ Tinh đã lâu không đến nhà Hạ Hoài, cảm giác quen thuộc khó tả khi bước vào giống như một đứa trẻ đi xa cuối cùng đã trở về nhà.
Có chút khẩn trương cũng có chút thoải mái, càng nhiều hơn là cảm giác ấm áp.
Nhất là khi anh nhìn thấy ba người lớn bận rộn trong bếp, đặc biệt giống người một nhà.
Sau khi ăn cơm và tắm rửa, Giang Sơ Tinh và Hạ Mạch chơi game chiến đấu trong phòng khách, còn Hạ Hoài thì lên lầu tiếp tục viết bài hát.
Sau khi hai người chơi mấy ván, Giang Sơ Tinh nhăn mũi ngửi thấy một ít tin tức tố từ người Hạ Mạch.
Anh nhẹ nhàng đá đá cậu ta: “Trên người cậu sao có mùi tin tức tố của Omega vậy?”
“Có sao?” Hạ Mạch cúi đầu ngửi ngửi, không có cảm giác gì, thuận miệng nói: “Là trên người ông dính cho tôi đúng không.”
Giang Sơ Tinh bây giờ cực kỳ nhạy cảm với mùi vị liền nói: “Là mùi vị của rượu sữa.”
Nói đến rượu, Hạ Mạch liếc mắt nhìn vào phòng bếp, lén lút kéo cổ áo của mình xuống, khoe khoang nói: “Vết răng sâu không nè. Vừa nhìn là biết hung dữ thế nào rồi phải không?”
Giang Sơ Tinh nhìn vết răng trên cổ hắn, có chút không nói nên lời: “…”
“Là bạn trai nhỏ kia của cậu cắn?” Giang Sơ Tinh nhướng mày hỏi.
“Ừ.” Hạ Mạch duỗi tay sờ sờ, vẻ mặt thoả mãn: “Mùi mà ông ngửi được hẳn là của em ấy đấy. Tôi đúng là rất thích tên nhóc này. Dễ dạy, chính là đối tượng hoàn hảo của tôi. “
“………”
Giang Sơ Tinh phun tào: “Lần trước cậu cũng nói như vậy.”
“Lần này khác.” Hạ Mạch tự cải chính cho mình: “Ông cho rằng tôi sẽ để cho người khác đánh dấu sao? Đừng nhìn tôi phóng túng như thế nhưng thật ra nụ hôn đầu tiên của ông đây chính là với tên này. Lần này là nghiêm túc.”
Giang Sơ Tinh cũng cảm thấy hắn lúc này có chút hãm sâu vào mối tình này, cảm thấy có lẽ chính mình cũng hiểu được chút chút cảm giác đó.
Anh mím môi, do dự nói: “Hạ Mạch, tớ hỏi cậu một câu.”
Hạ Mạch ấn vào gamepad: “Ông nói đi.”
“Muốn biết cảm nhận của một người như thế nào………”
Câu hỏi của Giang Sơ Tinh mới nói được một nửa, điện thoại di động của Hạ Mạch đã vang lên.
Hạ Mạch nhìn thấy người gọi đến, hai mắt sáng lên, cầm áo khoác trên ghế sô pha bước ra ngoài: “Có vấn đề gì cần hỏi đợi lát nữa tôi quay lại nói sau nha.”
Hạ Mạch vừa thay giày vừa hét vào phòng bếp: “Mẹ, con ra ngoài một chút, chắc sẽ về trễ đó.”
Loại nóng lòng như lửa đốt này, không cần đoán cũng biết là đi gặp ai.
Giang Sơ Tinh tắt trò chơi, lê dép lên lầu.
Gõ cửa phòng Hạ Hoài.
Không ai đáp lại.
Giang Sơ Tinh cũng rất tùy ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hơn hai năm rồi anh không đến phòng của Hạ Hoài, nhìn xung quanh thì thấy nó khá khác so với trước đây, trang trí cũng đã thay đổi.
Từng là phong cách tươi sáng, nhưng giờ đây lại là màu đen đơn giản trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh bước đến bàn, nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn có ghi các bản nhạc và hai ba ca từ trên đó.
Giang Sơ Tinh đọc lên lời bài hát.
“Bầu trời sẽ nắng, sao treo trên bầu trời, anh vẫn ở trong mắt cậu ấy.”
“Cuộc sống luôn trống rỗng, nhưng có anh thì khác.”
“Nửa ngày hè, giống như là nửa ngày lỡ mất một nhịp tim.”
Mặc dù anh xem nhạc phổ không hiểu, nhưng từ những câu hát này, anh có thể thấy rằng đây là một bài hát rất ấm áp.
Chẳng lẽ là bài hát về mối tình đầu kia?
Hạ Hoài từ bên ngoài đi vào, tầm mắt rơi trên tay anh, hai mắt híp lại.
Giang Sơ Tinh cũng không chột dạ, rất trấn định, đặt cuốn sổ lại chỗ cũ.
Nhìn thấy Hạ Hoài cầm trên tay một lọ sao, anh hơi kinh ngạc: “Em gấp những ngôi sao trong đó hả?”
Hạ Hoài ậm ừ, đặt cuốn sách và lọ sao trên tay xuống bàn.
Hai người im lặng trong giây lát.
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm vào lọ sao, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh do dự: “Em còn nhớ cái lọ sao vốn định tặng cho anh, nhưng về sau lại ném đi không?”
Hạ Hoài hai mắt lim dim, ngón tay cầm bút dừng lại.
Giang Sơ Tinh nhìn những vì sao sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Anh đã nhặt nó về. Hiện tại đang ở nhà anh đấy.”
Hai mắt Hạ Hoài tối sầm lại, cảm xúc nơi đáy mắt trở nên thâm trầm. Cậu nhướn mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.
Giang Sơ Tinh mấp máy môi, bị đối phương dùng loại ánh mắt này nhìn, không nghĩ rằng bản thân lại có chút không chống đỡ nổi.
Giang Sơ Tinh có chút khẩn trương không giải thích được, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất nghiêm túc, gằn từng chữ: “Yên tâm, anh giữ nó rất tốt. Có thể nói đây là lần đầu tiên em gấp, anh sẽ trân trọng nó.”
Nói xong, Giang Sơ Tinh nhìn đi chỗ khác, đột nhiên có chút xấu hổ không hiểu vì sao.
Để che đậy chút chột dạ này, Giang Sơ Tinh tiện tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn, mở ra xem, một phong thư từ bên trong rơi xuống đất.
Rũ mắt nhìn xuống thì thấy là một phong thư màu xanh.
Giang Sơ Tinh nhặt lên, có chút kinh ngạc: “Đây là em viết? Hay là người khác viết cho em?”
Giang Sơ Tinh hướng về phía sau nhướng mày: “Tại sao không ghi tên?”
Ánh mắt Hạ Hoài rơi vào phong thư trong tay anh, trầm mặc một hồi.
Cậu khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt đen kịt, nhàn nhạt mở miệng: “Em viết, là thư tình.”
Giang Sơ Tinh càng thêm tò mò: “Trong đó em viết cái gì vậy?”
Hạ Hoài nhướng mi, vài sợi tóc mái che dấu sự phức tạp dưới đáy mắt, giọng nói hơi trầm xuống, “Là viết cho chính mình.”
Giang Sơ Tinh không để ý vẻ mặt của anh, hoàn toàn bị nội dung bức thư hấp dẫn, thử hỏi: “Anh có thể đọc được không?”
Thấy cậu gật đầu, Giang Sơ Tinh mở phong thư.
Chữ của Hạ Hoài từ nhỏ đã rất đẹp, sạch sẽ và lưu loát khác với những đứa nhóc khác.
Hai người đều có một thói quen giống nhau, mỗi lần thu bút đều sẽ câu lên một cái đuôi nhỏ.
Mặt trên không có từ nào dư thừa, chỉ có một câu.
— nguyện thanh xuân không hối tiếc, sống hết mình với tuổi trẻ.
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm câu nói này, nhìn hồi lâu mới nở nụ cười.
“Thật hay.” Giọng của Giang Sơ Tinh hơi lên cao, mang theo một chút dịu dàng khó tả: “Em cứ mạnh dạn làm tất cả để sau này không phải hối hận”.
“Vạn nhất,” Hạ Hoài dừng một chút, mím khóe môi: “Thất bại thì sao.”
Giang Sơ Tinh đưa tay xoa xoa tóc cậu: “Vậy cũng không sao, có thể làm lại.”
Anh kẹp lại phong thư vào cuốn sách.
Nhìn vẻ mặt phờ phạc của cậu, Giang Sơ Tinh vươn tay khẽ cọ khóe mắt em ấy: “Anh làm phiền em viết ca khúc rồi, em viết nhanh rồi đi ngủ sớm nhé.”
Vừa nói xong, Giang Sơ Tinh đang định đi ra ngoài thì Hạ Hoài liền nắm lấy cổ tay anh.
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh: “Anh có thể ở lại đây được không?”
Giọng cậu trầm ấm, có chút khàn khàn từ tính cùng mệt mỏi.
Giang Sơ Tinh nhìn về phía giường cậu, ánh mắt lại rơi vào trên mặt cậu nhìn nhau một lúc.
“Anh à,” Hạ Hoài hỏi nhẹ, “Có được không?”
Giang Sơ Tinh bị đôi mắt đen như mực kia nhìn chăm chú, suy nghĩ trong đầu dường như ngừng lại.
Theo bản năng gật đầu.
Đến khi nằm trên giường rồi, mới phản ứng lại.
Anh nhìn chằm chằm vào nam sinh vẫn đang ngồi trên bàn học: “Khi nào em đi ngủ?”
“Anh cứ ngủ trước đi.” Hạ Hoài vặn nhỏ đèn xuống: “Em sửa hai câu cuối cùng xong đã.”
Giang Sơ Tinh ngửi được tin tức tố Alpha trong không khí, biết cậu đang trấn an mình, liền ngừng nói, chăm chú nhìn bóng lưng của cậu.
Chàng trai có bờ vai rộng, lưng thẳng và dáng ngồi rất ưa nhìn. Những ngón tay với khớp nối khéo léo cầm cây bút trong tay di chuyển, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân.
Từ từ, anh cũng nhắm mắt lại.
Hai mùi vị tin tức tố hòa quyện trong không khí tạo cho Hạ Hoài một linh cảm bất ngờ, những chuyện không thể nghĩ ra trong mấy ngày nay bỗng trở nên rõ ràng.
Chờ cậu viết xong thì nam sinh trên giường đã ngủ say.
Hạ Hoài bước đến bên giường, nhìn thấy Giang Sơ Tinh cuộn mình như một con mèo nhỏ, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt xõa tự nhiên trên lông mày, khuôn mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn.
“Ca ca.”
Không ai đáp lại.
Hạ Hoài chống đầu, hai mắt ngắm nhìn khuôn mặt say giấc yên bình của nam sinh.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, khóe môi cậu khẽ giật giật, giọng điệu tràn đầy bất lực: “Thật sao, thất bại còn có thể làm lại ư?”
Dựa lại gần một chút.
Cơ thể người con trai nhẹ nhàng tỏa ra từng đợt từng đợt tin tức tố Omega, theo bản năng lượn lờ bên người cậu, như có như không trêu chọc.
Cậu cụp mắt nhìn xuống đường nét hoàn hảo nơi cổ thiếu niên, như phát ra ánh sáng, khiến người ta không khỏi nhìn nó nhiều hơn.
Hạ Hoài thu lại cảm xúc trong đáy mắt, xoay người đi vào phòng tắm.
Phòng tắm bị bao phủ bởi một tầng sương mù, tiếng nước chảy ào ào che khuất tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Toàn bộ bản nhạc và lời bài hát trong cuốn sách nhỏ bị gió thổi bay, lật giở từng trang một.
Ở trang cuối cùng, tên bài hát được viết rất to.
“Ngôi sao”