Ánh mắt của Bùi Lệ Hinh lạnh xuống, trên mặt lại treo nụ cười tươi: “Đúng rồi, vừa rồi Yến phu nhân không có quyên góp, vậy tôi thay mặt quyên góp bức tranh vừa rồi vậy.”
Bà ta muốn chà đạp Cố Tuyết Nghi một chút. Để xem giới truyền thông ngày mai có thể bắt được điểm này không.
Cô gái mặc lễ phục ngẩn ra, theo sau lập tức lộ ra nụ cười xinh đẹp, nói: “Bùi tổng quá khách khí rồi! Tôi thay mặt trẻ con vùng núi chân thành cảm ơn ngài.”
Bùi Lệ Hinh nghe được những lời ca tụng này mới cảm thấy thoải máu hơn một chút.
Mà lúc này, Bùi Lệ Hinh vừa quay người lại, lập tức nhận được ánh mắt kính phục của những người xung quanh.
Bảo Hâm dám xuất ra chín trăm chín mươi vạn!
Những người này tự nhiên ý thức được thực lực của Bảo Hâm!
Nếu như biết được, mong ước từ nhỏ tới lớn của Bùi Lệ Hinh chính là hi vọng bản thân được mọi người xem như thiên kim ngàn vàng, thu hút vô số ánh mắt hâm mộ cùng theo đuổi.
Quá trình đấu giá đã tiến hành được một nửa.
Phong Du đột nhiên quay đầu hỏi: “Giang tổng hôm nay không đấu giá sao?”
Giang Việt chậm rãi mỉm cười đáp: “Vật tôi muốn bị người khác giành mất rồi, còn đấu cái gì nữa? Trái tim tan nát, không đấu giá nữa.”
Phong Du: “………….”
Cố Tuyết Nghi lúc này đột nhiên quay sang hỏi: “Giang tổng hôm nay mang đến vật phẩm gì?”
Giang Việt nhìn về phía sân khấu: “Chắc sắp xuất hiện rồi nhỉ?”
Trên sấn khấu có người đưa đến một chiếc hộp, vật trong hộp thông qua ống kính được phóng to lên màn hình, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Đó là một nút áo màu đen tuyền bị người ta sử dụng rất nhiều lần…..
Giang Việt nói: “Là nút áo từ trên áo sơ mi của tôi rơi ra.”
Phong Du: “……………….”
Giang Nhị thực mẹ nó quá lưu manh rồi.
Giang Việt cười quay đầu nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.
Vậy nên nha.
Hắn vừa nhìn đã hiểu rõ hành động của cô, hơn nữa còn rất vui vẻ phối hợp.
Người chủ trì giữ chiếc hộp, thần sắc bình tĩnh tuyên bố: “Giá khởi điểm, mười vạn.”
Có vài phú thương bắt đầu cảm thán “lại tới rồi, lại tới rồi”, xôn xao cả lên. Mà có vài người lại lặng lẽ nhìn về phía Giang Việt, và đang cân nhắc có nên giơ bảng hay không. Lý do khiến họ do dự không phải là vì giá trị của vật phẩm mà là đang suy xét nên ra giá thế nào cho phù hợp.
“Hai mươi vạn.” Cố Tuyết Nghi giơ bảng.
Giang Việt quay đầu kinh ngạc nhìn cô một cái. Rất nhanh, Giang Việt liền hiểu ra: “Yến phu nhân không phải muốn dùng cách này cảm ơn tôi chứ.” “Cái thứ đồ chơi trong chiếc hộp kia, tôi có cả đống, nếu cô thích, ngày mai tôi gửi đến tận nhà một thùng.”
Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: “Chuyện nào ra chuyện đó, có ân tất báo.”
Giang Việt than thở: “Yến phu nhân không thích mắc nợ tôi đến như vậy sao?”
“Nợ ân tình nên dùng cho những việc lớn, mà đây chỉ là những chuyện nhỏ mà thôi.” Cố Tuyết Nghi không chút ngần ngại đáp.
Giang Việt cảm thán: “Phu nhân thật thông tuệ.”
Phong Du cũng nhịn không được cong khóe miệng. Nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Càng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, thì càng là người không nguyện ý mắc nợ ai bất kỳ ân tình nào.
Chỉ là hình như Bùi Lệ Hinh không hề nghĩ tới nhỉ? Cố Tuyết Nghi trong miệng bà ta không còn là “chuyện nhỏ” nữa rồi.
Bùi Trí Khang ở bên cạnh cảm giác như bị lạc trong sương mù, chỉ nhìn thấy dáng vẻ Giang Việt và Cố Tuyết Nghi trò chuyện vô cùng vui vẻ thân thiết, trong lòng liền có chút không thoải mái.
Tính khí Cố Tuyết Nghi cao ngạo, sau khi rời bỏ Yến Triều, cô không phải muốn đến bên Giang Nhị chứ?
Người chủ trì trên sân khấu ngẩn ra, sau đó mới tiếp tục la lên: “Hai mươi vạn lần một, hai mươi vạn lần hai…..”
“Năm mươi vạn!” Có người muốn lấy lòng Giang Việt, nên nhịn không được mà lên tiếng.
Gia tộc lớn như nhà họ Yến, Yến phu nhân không cần thiết lấy lòng nhà họ Giang, nhưng bọn họ lại cần dựa vào nhà họ Giang kiếm ăn!
Cố Tuyết Nghi mắt không chớp mà lên tiếng: “Sáu mươi vạn.”
Giang Việt bất đắc dĩ đáp: “Yến phu nhân có cần thiết như vậy không? Dùng cách khác để trả ơn cũng được.”
Bên kia lại có người la lên: “Bảy mươi vạn!”
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới không lên tiếng nữa.
Cuói cùng để đối phương lấy được vật phẩm kỳ lạ đó với giá bảy mươi vạn.
Giang Việt: ……………
Giang Việt nhịn không được nói: “Cô không đấu giá nữa sao?”
Cô đấu giá, hắn có chút không muốn cô bị chịu thiệt.
Cô không đấu giá, hắn lại cảm thấy mất mát một cách kỳ quài, cảm thấy bản thân giống giẻ lau vậy, bị người khác lau xong rồi vứt vào sọt rác.
“Ừ, không đấu giá nữa.” Cố Tuyết Nghi gật đầu.
Giang Việt cũng là người thông minh, lập tức liền thay đổi giọng điệu: “…. Yến phu nhân đúng thật là không chịu thiệt chút nào nhỉ, dùng cách thức này để trả ơn tôi.”
Hắn cho cô bậc thang, cô quay đầu liền cứu hắn một lần.
Ai cũng không bán nhân tình cho ai.
Nhưng Giang Việt nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy vừa buồn cười vừa nghẹn khuất: “Cái vật phẩm kia của Yến phu nhân đấu giá tận hơn chín trăm vạn, vật phẩm của tôi chỉ được bảy mươi vạn, Yến phu nhân cảm thấy công bằng sao?”
“Đương nhiên công bằng rồi. Bức tranh kia thực sự có giá trị, còn nút áo của Giang tiên sinh thực sự không đáng giá đến mức đó.”
Giang Việt tự ngồi bực dọc. Phong Du nghe được đến đây lại cảm thấy khoái trá vô cùng.
Nói cho cùng, nhà họ Phong, nhà họ Giang, nhà họ Tống và nhà họ Yến đều cạnh tranh nhau, bên ngoài thường xuyên gom ba gia tộc Phong, Giang, Tống thành một nhóm đối đầu với nhà họ Yến.
Nhưng bọn họ sao có thể là một nhóm được?
Giang Nhị luôn có tác phong lưu manh, cuối cùng cũng bị trị rồi.
……
Buổi đấu giá cuối cùng cũng đến hồi kết. Vật phẩm cuối cùng là của Phong Du, là một món đồ cổ, được bán với giá cao là một ngàn sáu trăm vạn.
Tuy là như vậy, giá của bức tranh vẫn thực sự khiến người khác chú ý.
“Sau khi buổi đấu giá kết thúc, vẫn còn yến hội, còn có phát huy chương từ thiện nữa,” Giang Việt nói: “Yến phu nhân chắc sẽ tham gia nhỉ?”
“Không được.” Cố Tuyết Nghi cầm lấy túi cầm tay, từ từ đứng lên.
Phong Du lúc này mới quay đầu lại: “Yến phu nhân hiện tại biết sợ rồi sao?”
Trong buổi đấu giá, mọi người đều sẽ trật tự ngồi tại vị trí của mình, nhưng đến khi buổi yến tiệc bắt đầu, cô thân là người nhà họ Yến, vậy thì chẳng khác nào cừu rơi vào trong miệng hổ.
Hắn còn đang muốn xem cô làm sao giải quyết được mà, cứ thế rời đi thật đáng tiếc.
Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: “Tôi đã suy nghĩ kĩ mấy lời Phong tổng nói vừa nãy, cảm thấy đều rất có đạo lý. Tôi ngồi ở địa bàn của Phong tổng lâu như vậy, nếu như Yến Triều biết được, thế thì không tốt lắm.”
Phong Du: ……………..
Cô hiện tại mới biết là không tốt? Vừa nãy tại sao không rời đi luôn? Chơi Bùi Lệ Hinh một vố rồi ra về?
Thế mà Cố Tuyết Nghi lại lấy câu nói vừa nãy của hắn ra làm cái cớ.
Lẽ não hắn phải nói, a, lời của tôi lúc nào mà không có lý chứ?
Khóe môi Phong Du cong lên, nở một nụ lạnh lẽo ám trầm: “Yến phu nhân thật hiểu chuyện.”
“Không dám, không thể so với Phong tổng.” Cố Tuyết Nghi ngừng chút: “Buổi tối hôm đó Phong tổng còn ngoan ngoãn hơn.”
Cô mẹ nó còn so sánh với tôi nữa?
Sắc mặt của Phong Du bị nứt ra.
Giang Việt thì sắp bị sự tò mò làm khó chịu chết đi được. Rốt cuộc là đêm hôm nào? Có chuyện gì chứ? Cái gì mà người hầu kia nọ? Bọn họ còn chơi trò chủ tớ nữa sao?
Bùi Trí Khang ở bên cạnh nghe thấy trực tiếp ngẩng đầu.
Cố Tuyết Nghi nói đi là đi, không chút do dự lề mề.
Người khác đương nhiên cũng không dám cản cô.
Đợi đến lúc Bùi Lệ Hinh quay lại, mới biết dược Cố Tuyết Nghi đã rời đi, lúc này liền cảm giác máu tràn đến cổ họng.
Mà sau khi buổi đấu giá kết thúc, người phụ trách cũng xuất hiện trước mặt Phong Du.
“Phong tổng, Bùi tổng của Bảo Hâm quyên lại bức tranh kia. Ngài xem nên xử lý thế nào? Chúng ta có cần tiến hành lần đấu giá thứ 2 không?”
Trong đầu Phong Du xẹt qua dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi, lại nhớ đến dáng vẻ 399 đeo mặt nạ.
Phong Du: “Giữ lại, để trong phòng làm việc của tôi.”
Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi…….
Phong Du niệm đi niệm lại cái tên này vài lần, sau đó mới liên kết với 399.
Trợ lý, cũng chính là người từng là số 93 cho rằng hắn đang tức giận, đang muốn nói gì đó.
Phong Du đột nhiên đập bàn cười lớn: “Hahaha, thực sự thú vị! So với Bảo Hâm thú vị hơn nhiều!”
Tức…. tức đến phát bệnh rồi?
Cố Tuyết Nghi vừa ra khỏi cửa, liền nhận được một cuộc gọi.
“Yến Văn Gia?” Cô kinh ngạc lên tiếng.
Tỉ lệ Yến Văn Gia gọi điện cho cô, đột nhiên cao vọt rồi.
Yến Văn Gia gọi xong liền cúp, một tiếng cũng không nói.
Cố Tuyết Nghi:?
Đầu bên kia, Yến Văn Gia nhìn điện thoại, sau đó ném cho người đại diện: “Được rồi, có thể tiếp tục quay rồi.”
Những người còn lại cũng thở phào một hơi: “Tiếp tục, tiếp tục!”
Tiểu thịt tươi ở đối diện nhịn không được lộ ra ánh mắt ghen tị.
Yến Văn Gia muốn thế nào thì được thế đó….. chỉ dựa vào việc hắn lớn lên đẹp trai sao?
Yến Văn Gia trở lại vị trí ngồi của mình, nghĩ trong lòng. Cô chắc là đã hiểu nhỉ? Nhận cuộc gọi, nghĩa là cô sẽ đọc tin nhắn. Cô đã chạy đi mua tranh, chắc chắn là hết tiền rồi.
…. ….
Điện thoại rung lên.
Lần này người đàn ông to lớn chuẩn bị theo thói quen đọc tin nhắn, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên giơ tay ra lấy điện thoại qua.
Hắn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lại không nhanh không chậm nghĩ.
Cứ để đám đầu óc thiển cận này đọc tin, trên đầu hắn không biết còn mọc thêm bao nhiêu cái sừng nữa.
“Số đuôi tài khoản **** ngày 28/10 lúc 11:11 vừa nhận được 9900000.00 tệ (công ty tnhh cổ phần Bảo Hâm)….”
Người đàn ông trẻ tuổi ngớ ra.
Bảo Hâm?
Bảo Hâm gửi tiền vào thẻ phụ của hắn?
Là bởi vì cô?
Hắn để điện thoại lại chỗ cũ, thần sắc trên mặt bình tĩnh, nhưng đầu óc lại rơi vào dòng suy nghĩ.
Rất nhanh, điện thoại lại lần nữa rung lên.
Lần này cấp dưới của hắn lại cầm lên.
Mà người đàn ông trẻ tuổi không có lấy, ngược lại bình thản đáp: “Đọc.”
Cấp dưới vội vàng làm thanh giọng, đọc: “Ghi nhận chuyển khoản ngân hàng…. 200000.00 tệ…..”
Cấp dưới đọc xong cũng ngớ ra, vội vàng lật xem tin nhắn phía trên: “Nhận được chín chăm chín mươi vạn, nhận được hai mươi vạn…. mẹ tôi! Phu nhân còn biết kiếm tiền nữa nha! Này cũng quá trâu bò rồi!”
Cấp dưới nói xong, vọi vàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của đại ca, lại thấy đại ca vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ngài không cảm thấy rất trâu bò sao?”
Yến Triều bình thản đáp: “Đúng là rất trâ…. lợi hại.” Yến Triều từ trước đến nay chưa từng nói tục.
…….
Ở bên này.
Người thanh niên lần nữa khó khăn nín nhịn thêm vài tiếng đồng hồ, đẩy cửa ra, đi ra ngoài, đôi tay run rẩy đút vào trong túi lục tìm, lấy ra một hộp thuốc.
Hắn từ trong đó lấy ra một điếu, sau đó nhìn chằm chằm vào vỏ hộp.
Hộp đã trống không rồi….
Giống như ví tiền hắn vậy, trống rỗng…..
Thanh niên đang mơ hồ nhìn qua bên đường, đang suy nghĩ nên bán máu* ở đâu, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn vào con số trên đó.
Một người lạ nhưng lại quen, hình như là bạn học cấp 3?
Hắn nhận máy, hít sâu một hơi, nghĩ rằng nếu như mời tiệc bạn bè hay kết hôn thì nên từ chối thế nào….
“Tôi cm**2$#@$ nó, anh phát tài mẹ nó rồi đó! Anh thành danh rồi! Tranh của anh mẹ nó được bán với giá chín trăm chín mươi vạn đó!”
……….
Cố Tuyết Nghi quay về nhà họ Yến.
Người giúp việc nhận lấy túi trong tay cô.
Ngay sau đó, Cố Tuyết Nghi vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Yến Văn Hoành đang ngồi trên sô pha.
Cậu ngoan ngoãn ngồi tại đó, bên chân có đặt một bức tranh khổ lớn, cậu cười, giống như có chút ngượng ngùng, hỏi: “Chị thích tranh chứ?”