Lúc cậu là Nguyên Cảnh, cậu chưa từng nói xuất thân của mình cho Kỷ Nhiễm biết.
Bởi vì cậu không dám đánh cuộc, cậu không dám đánh cuộc bằng ánh mắt trong suốt mềm mại Kỷ Nhiễm luôn nhìn cậu kia, vĩnh viễn luôn che chở cho cậu.
Nhưng mà rất nhiều năm về sau họ lại gặp nhau trong một thành phố, rốt cục cũng cho cậu biết đáp án này.
Nhiễm Nhiễm của cậu vĩnh viễn đều sẽ không để ý tới xuất thân của cậu.
Chính miệng cô nói cho cậu biết, cô sẽ không để ý.
Thẩm Chấp buông Trình Thâm ra, gương mặt Trình Thâm dính máu nhưng vẫn có thể thấy được sự tái nhợt trên mặt gã ta, gã ta nhìn ra được quan hệ giữa cô gái này và Thẩm Chấp không tầm thường.
Cho nên gã ta mới cố ý nói như vậy, gã ta muốn phá hoại quan hệ giữa hai người.
Dựa vào cái gì mà Thẩm Chấp lại được người khác che chử như vậy chứ, một đứa con riêng phải làm cho người ta chán ghét hơn cả chuột trong cống mới đúng.
Gã ta đã nói rõ ràng như vậy nhưng không ngờ cô gái này lại không dao động chút nào.
Sắc mặt gã ta cứng đờ nhìn Kỷ Nhiễm: “Thật sự cô không để ý chút nào sao?”
Kỷ Nhiễm nắm tay Thẩm Chấp, cô cảm giác được rõ ràng bởi vì đối phương hỏi câu này mà cả người cậu đều cứng đờ lại, cậu vẫn lo lắng bản thân cô bị Trình Thâm đầu độc.
Hóa ra nhìn cậu lạnh lùng như thế nhưng cũng có lúc cậu lại không có cảm giác an toàn.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm hơi cong môi, khẽ nói: “Thẩm Chấp chính là Thẩm Chấp, sẽ không bởi vì cha mẹ cậu ấy là ai mà thay đổi cả.”
Nói xong, cô không muốn nói thêm điều gì với Trình Thâm nữa bèn kéo Thẩm Chấp đi ra ngoài.
Lúc đến dưới lầu, đi một khoảng rất xa rồi Kỷ Nhiễm dừng bước lại, Thẩm Chấp cũng dừng lại theo cô.
Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn cậu: “Thẩm Chấp, về sau cậu không được đánh nhau với người ta nữa, không đáng, những người này không đáng.”
Đường Chấn Bằng không đáng, Trình Thâm cũng không đáng. Đặc biệt tên Trình Thâm kia, nhìn thì cứ như gã ta đang trút giận thay cho Đường Chấn Bằng nhưng thực tế gã ta chỉ nhắm vào Thẩm Chấp.
“Được.” Thẩm Chấp nhìn cô, giọng nói hơi khàn, từ lúc nãy cảm xúc của cậu đã không ổn rồi.
Ánh mắt cậu mờ mờ.
Rõ ràng từ lúc còn nhỏ đã biết rằng cô chính là ánh mắt trời chói mắt lại ấm áp. Cậu đã đi trong bóng tối thật lâu, lúc ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người cậu lần thứ hai, cho dù người lạnh lùng như cậu cũng không khắc chế được run rẩy.
Nhiễm Nhiễm, tớ chờ cậu đã thật lâu.
Hai người không nói gì nữa chỉ im lặng nhìn đối phương.
Rồi Thẩm Chấp tiến lên một bước, khẽ nói: “Cậu… Bây giờ cậu đang quản tớ có đúng không?”
Kỷ Nhiễm khẽ cắn môi, muốn nói gì đó.
“Tớ chỉ để cho bạn gái tớ quản thôi.”
Giọng cậu khàn khàn nói bên tai cô.
Lúc tan giờ tự học buổi tối, học sinh ngoại trú nối đuôi nhau đi ra khỏi cổng trường. Có không ít cha mẹ không yên tâm về con mình nên lái xe tới đón trước cổng.
Tất nhiên cũng có không ít người ngồi xe công cộng về nhà.
Thẩm Chấp đi theo phía sau Kỷ Nhiễm chậm rì rì đi ra ngoài, ánh mắt nhìn thoáng qua cổng trường liền thấy một chiếc Bentley đang đậu trước cửa.
Rất dễ bị trông thấy, muốn làm bộ như không nhìn thấy cũng không được.
Nhưng cậu lại thật sự làm bộ như không nhìn thấy, chẳng qua rất nhanh người ngồi phía sau tay lái đi xuống đi tới bên cạnh cậu: “Cậu chủ, bà chủ mời cậu tối nay về nhà một chuyến.”
Không cần nghĩ, khẳng định tên ngốc Trình Thâm kia về nhà tố cáo.
Kỷ Nhiễm đang đi phía trước quay đầu lại nhìn, Thẩm Chấp cười cười nhìn cô mở miệng trong im lặng: Không sao.
Kỷ Nhiễm cũng không nói thêm gì, dù sao xung quanh cũng có nhiều người nhìn như vậy. Lúc tài xế đi tới ngăn Thẩm Chấp lại đã làm cho những học sinh xung quanh quay đầu nhìn qua bên này không ít.
Kỷ Nhiễm chỉ dừng lại vài giây sau đó đi về phía trạm xe bus đối diện.
Khu biệt thự nhà họ Thẩm cách Tứ Trung rất xa, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Thẩm Chấp chọn Tứ Trung, có thể mượn cớ này để anh chuyển nhà ra ngoài.
Đại khái Trình Cối cũng phiền chán chuyện đối mặt mỗi ngày với cậu rồi còn phải làm bộ như hòa ái rộng lượng nên đã đồng ý không chút do dự.
Lúc đến nơi, còn chưa vào cửa đã thấy đèn đuốc sáng trưng trong phòng khách. Đèn thủy tinh to lớn trên trần nhà chiếu ánh sáng chói mắt, chiếu rọi cả căn nhà.
Đồ trang trí nhà họ Thẩm đều do bà chủ ngôi nhà này Trình Cối chọn lựa, xa hoa hết mức có thể.
Bà ta đang bưng một ly trà gốm sứ, xinh đẹp đoan trang ngồi trên ghế sofa.
Chẳng qua lúc ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang đeo cặp sách đứng cách đó không xa thì dù trong lòng đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn không nhịn được co rút đau đớn.
Đúng, sau khi kết hôn Trình Cối vẫn không thể mang thai.
Cho dù làm ống nghiệm cũng không được, trái lại bà ta rất muốn sinh một đứa con của mình nhưng mà quan hệ vợ chồng giữa bà ta và Thẩm Kỷ Minh cũng không tốt lắm cho nên ông không có kiên nhẫn để phối hợp.
Không nghĩ tới, đúng lúc này Thẩm Kỷ Minh phát hiện chuyện Nguyên Sênh sinh con.
Lúc trước ông và Nguyên Sênh cũng được coi là trai tài gái sắc, lúc Thẩm Kỷ Minh theo đuổi bà cũng thực lòng long trời lở đất, cả trường đều biết ông theo đuổi bà. Thậm chí có không ít nữ sinh vì chuyện tình yêu của hai người mà cảm động.
Chỉ tiếc chuyện tình yêu lãng mạn của đứa con trai nhà giàu lúc nào cũng không chạy khỏi sự phản đối của dòng họ.
Mặc dù câu chuyện này vô cùng tầm thường nhưng từ trước tới nay vẫn luôn kéo dài, mặc kệ trong phim truyền hình hay trong cuộc sống thì lúc nào cũng có.
Trình Cối chính là con đường nhảy ra lúc này, bà ta tìm Nguyên Sênh nói cho đối phương biết chuyện bản thân mình và Thẩm Kỷ Minh sẽ kết hôn. Bà ta biết Thẩm Kỷ Minh chậm chạp không nói chia tay với Nguyên Sênh là vì lý do gì, đơn giản muốn gạo nấu thành cơm để Nguyên Sênh làm tình nhân của ông ta.
Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới.*
*Cờ đỏ, cờ màu ở đây là chỉ vợ chính và tình nhân. Theo phong tục từ xưa của Trung Quốc thì chỉ có vợ cả mới được mặc màu đỏ còn vợ bé/tình nhân/tiểu thiếp chỉ được mặc màu khác không được phép mặc màu đỏ.
Nhưng mà làm sao Trình Cối có thể chịu được chồng mình làm như thế, còn chưa kết hôn đã đánh vào mặt mũi bà ta. Cho dù bà ta đúng là người ỷ vào gia thế của mình, là người thứ ba mạnh mẽ chen chân vào thì bà ta cũng không có chút áy náy nào.
Bà ta hiểu rõ kiểu người như Nguyên Sênh, thanh lãnh, cao ngạo lại có lòng tự trọng mãnh liệt. Qủa nhiên sau khi Nguyên Sênh biết đã biến mất không thấy nữa, lúc đầu quả thật Thẩm Kỷ Minh cũng rất khổ sở.
Nhưng mà một thời gian sau, cô gái xinh đẹp trong veo kia đã bị ông ta ném ra sau đầu.
Trình Cối đắc ý lại cảm thấy thật châm chọc, lúc trước người đàn ông yêu như muốn chết đi sống lại kia bây giờ lại như vậy.
Thực mỉa mai.
Bà ta vốn cho rằng mình mới là người thắng cuối cùng, là người cười đến cuối. Nhưng mà vận mệnh quả thật trêu người, sau khi kết hôn bà ta vẫn không có con đi kiểm tra thì phát hiện cơ thể mình thiếu hụt.
Bà ta không cam lòng, bà ta lăn qua lăn lại cố gắng muốn sinh một đứa con.
Kết quả cuối cùng, bà ta không thể không đồng ý đứa con của Nguyên Sênh bước chân vào nhà mình. Đây thật đúng là chuyện hoang đường và nực cười.
Trình Cối lấy lại tinh thần nhíu mày theo thói quen, tức giận nói: “Mày muốn làm gì hả? Đánh Đường Chấn Bằng còn không đủ lại còn ra tay với A Thâm. Có phải mày ỷ vào nhà họ Thẩm nên không kiêng nể gì không?”
“Trình Thâm không nói với bà chuyện Đường Chấn Bằng không liên quan tới tôi à?”
Ngược lại Thẩm Chấp rất bình tĩnh.
Từ đầu Trình Cối đã không muốn nghe cậu giải thích, bà ta gọi người về đơn giản muốn làm nhục cậu. Vì thế bà ta không chút kiêng nể nói: “A Thâm là cháu tao nếu mày còn dám động tay với nó cho dù ba mày cầu tình thì tao cũng không tha cho mày.”
Nói tới đây đột nhiên bà ta lại cười, trong giọng nói lộ ra sự oán độc: “Tao nghe nói lúc mẹ mày phát bệnh sẽ đánh người, mày nói xem cái tính tình dễ cáu giận của mày có phải cực kỳ giống bà ta không?”
Nếu nói chuyện duy nhất có thể làm cho Trình Cối vui sướng thì đó chính là chuyện Nguyên Sênh mắc bệnh.
Nhưng bà ta không ngờ Thẩm Chấp lại không nổi giận như trước.
Bà ta không nhịn được khẽ cắn răng, Thẩm Kỷ Minh sắp về rồi. Vốn dĩ bà ta còn cho rằng chính mình nói như vậy sẽ kích thích cậu làm cậu nổi giận giống như trước kia…
Thẩm Chấp lạnh lùng nhìn bà ta, trong đầu không ngừng vang lên câu nói mà Kỷ Nhiễm đã nói.
Không đáng, những người này không đáng.
Họ đều có bệnh cho nên mới muốn lôi kéo cậu cùng nổi điên chung, nhưng mà cậu có Kỷ Nhiễm, cậu sẽ không nổi điên với bọn họ.
Thẩm Chấp buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt từ nãy đến giờ ra.
Trong lòng bàn tay có in dấu móng tay rõ ràng.
Cậu yên lặng nhìn Trình Cối rồi nở nụ cười: “Bà không xứng.”
Bà không xứng nổi điên với tôi, bà cũng không xứng làm tôi nổi điên.
Tác giả có lời muốn nói: Em gái Nhiễm, đồng ý với cậu ấy!! Lập tức, lập tức!!