Về nhà, tôi hỏi lão: “Có phải tính em rất kỳ không? Lúc nào cũng khiến anh không vui”
Lão mỉm cười ôn nhu, ôm mặt tôi, áp trán lên trán tôi, nói: “Chỉ cần có em bên cạnh, đối với anh ngày nào cũng vui”
Dừng một chút, lão nói tiếp: “Lần này do anh làm sai trước, em giận cũng đáng mà, nhưng anh không muốn em buồn, nhìn em như vậy anh thật sự rất đau lòng”
Tôi ôm lấy lão, cảm nhận sự bình yên, lão cũng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt đầu tôi.
#108
Lão đi tắm trước, lát sau tôi vào phòng thấy bóng dáng lão đang chăm chú làm gì đó ở trong ngăn bàn gần giường, tôi bước nhẹ đến xem, phát hiện lão đang dùng kim đâm thủng BCS.
Tôi hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận dữ đang bộc phát, cất tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Lão hoảng hốt vội vã đóng ngăn tủ lại, mặt mày lấm lét nhìn tôi lắc đầu.
Tôi bất mãn thở dài: “Anh định dùng cách này để em có bầu rồi bắt buộc phải kết hôn đúng không?”
Môi lão khẽ mím nhẹ, mắt hơi hướng xuống không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi tức đến mức chỉ muốn mắng chửi một trận mà không phải kiêng nhịn. Đợi qua cơn nóng, tôi mới bình tĩnh lên tiếng: “Cứ cho là em ích kỷ, nhưng em không muốn bước vào hôn nhân khi em vẫn chưa đủ chín chắn, em còn cảm thấy chúng ta trẻ con lắm, lúc nào cũng nghĩ đối phương thay lòng”
Tôi chán nản bước vòng qua phía bên kia giường, mở tủ lấy quần áo. Vừa cầm quần áo xoay người thì lão đột nhiên phóng như bay đến ôm chặt lấy tôi.
Tôi ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão bỗng khóc lóc nói: “Vợ ơi anh xin lỗi, từ giờ anh không vậy nữa”
Tôi hoang mang đẩy lão ra, lão còn ôm chặt hơn, nước mắt lão chảy ướt bên vai áo tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận được tim lão đập rất mạnh.
“Vợ ơi anh xin lỗi, anh sai rồi, em đánh chửi gì anh cũng được, đừng bỏ anh”
Khóe môi tôi vô thức cong lên bất lực, tên ngốc này chắc không nghĩ tôi muốn gom quần áo bỏ đi đâu nhỉ?
Lòng tôi chợt nhẹ bẫng, vỗ nhẹ lên thắt lưng lão: “Em đi tắm”
“Hả?” Lão buông tôi ra, biểu cảm ngỡ ngàng, nước mắt còn vươn đầy trên mặt. Vẻ mặt lão hiểu chuyện ra, ngại ngùng lau nước mắt trong ủ rũ, lầm bầm nhỏ: “Làm anh cứ tưởng…”
#109
Đang xem tivi, tôi cảm giác mặt mình sắp bị lão nhìn thủng, tôi quay qua nhìn lão, lão vội vàng liếc mắt chổ khác, con ngươi đảo đầy ngại ngùng.
Tôi hỏi: “Anh sao vậy? Có gì muốn nói với em à?”
Mắt lão nhìn thẳng, vội vã lắc đầu.
Tôi quay lại xem tivi, lão chợt gọi: “Vợ”
Tôi quay qua nhìn lão, mặt lão tiến sát đến, môi hơi chu lên chờ đợi, tôi cười khổ tâm hôn lên môi lão, lão chợt thở phào nhẹ nhõm ngã đầu vào vai tôi. Tôi hiếu kỳ hỏi lão:” Từ khi nào anh lại biết ngại vậy?”
“Không có” Lão đan bàn tay vào tay tôi: “Anh sợ vợ còn giận”
Tôi mỉm cười: “Sợ em giận còn cố tình chọc em giận”
“Tại anh sợ mất vợ” Lão nói rồi hôn lên cổ tôi, giọng lão trầm tĩnh, có thể cảm nhận được tấm chân tình trong đó.
Tên ngốc này, thật khiến tôi muốn giận cũng không nỡ.