“Không đâu bác sĩ, ban nãy cậu ấy đau đến đi không được cơ, hay là tiêm cho cậu ấy một liều giảm đau có được không bác sĩ?” Vu Yên Nhi giả vờ lo lắng, diễn xuất hoàn hảo từ giọng nói đến biểu hiện.
“Không cần đâu” Lý Nhược trắng bệt mặt, vội xua tay lia lịa.
“Thật ra vết thương không đáng kể, không cần phải tiêm” Bác sĩ cân nhắc lên tiếng, viết nốt đơn thuốc.
“Ồ, xem ra không vấn đề” Vu Yên Nhi gật gù, dùng giọng điệu mỉa mai châm biếm Lý Nhược: “Cậu mà có bạn trai, anh ta chắc sẽ lo lắng cho cậu lắm đấy”
Để lại một nụ cười khinh bỉ, Vu Yên Nhi xoay lưng kiêu ngạo bỏ ra ngoài đến chổ mọi người đang đợi.
Ngay khi thấy Vu Yên Nhi, Hải Lý cười đùa hỏi dù thừa biết kết quả: “Cậu ấy sao rồi?”
Trước mặt Kiến Nhất, Vu Yên Nhi lắc đầu thở dài với bộ dạng buồn bã: “Nặng đến mức chẳng có vấn đề gì”
Những gương mặt khó hiểu nhìn nhau, Lý Nhược ở phía sau cà nhắc đi ra, sắc mặt không ổn, con ngươi đảo không yên liền được Hải Lý đến đỡ.
Đối diện với Lý Nhược đang nhìn vào mình chằm chằm, Vu Yên Nhi thân mật khoác tay Kiến Nhất, nói với anh nhưng vẫn không quên chọc tức Lý Nhược: “Ông xã về thôi”
Kiến Nhất không nghĩ ngợi cùng Vu Yên Nhi đi đằng trước, được một đoạn anh nghi hoặc hỏi cô: “Cậu ấy thực sự không sao chứ?”
Bước chân Vu Yên Nhi đứng hẳn lại buông tay Kiến Nhất ra, cười lạnh: “Anh lo như vậy thì ở lại chăm sóc cậu ta đi”
Nói rồi Vu Yên Nhi giận dỗi đi một mạch, Kiến Nhất phải vội vã đuổi theo giữ cô lại, biểu cảm anh có chút gấp gáp: “Cậu ấy là bạn của chúng ta, anh chỉ hỏi thăm thôi”
Từ xa bước đến thấy Kiến Nhất và Vu Yên Nhi như đang cãi nhau, Lý Nhược mừng thầm tỏ ra sướt mướt đáng thương: “Mình xin lỗi, là tại mình”
Vu Yên Nhi cười khinh thường, Lý Nhược diễn giỏi đến mức nhập vai, đến nước này cô cũng sẽ đưa cô ta lên đỉnh hy vọng rồi kéo cô ta xuống thật mạnh.
“Mình về trước đây” Vu Yên Nhi thờ ơ nói với mọi người rồi đi ra phía cổng, trong đầu cố nghĩ đến chuyện gì đó thật buồn để nước mắt rơi ra.
Đi một lúc, Vu Yên Nhi cũng có thể thành công nặn được nước mắt, lập tức được Kiến Nhất ôm vào lòng dỗ dành liên tục nói lời xin lỗi với cô, anh áy áy khẳng định: “Tuyệt đối không có lần thứ hai”
“Anh không cần em nữa mới trước mặt em quan tâm cô gái khác đúng không?” Vu Yên Nhi ấm ức, mếu máo trách móc.
“Không được nói linh linh, anh chỉ có một mình em” Kiến Nhất ôm chặt Vu Yên Nhi trong lòng, lời nói và cử chỉ vuốt đầu cô đều chứa đầy sự ôn nhu khó cưỡng.
Nói về diễn xuất có lẽ Lý Nhược nên gọi Vu Yên Nhi hai tiếng “tiền bối”, cô ta trước mặt Kiến Nhất có thể tỏ ra đáng thương, Vu Yên Nhi càng có cách thu hút mọi sự chú ý của Kiến Nhất về mình mà mặc kệ cô ta.
Từ cổng bệnh viện bốn người còn lại đi ra, thấy Kiến Nhất ôm Vu Yên Nhi gần đó liền ngạc nhiên pha lẫn thích thú. Trong khi đó, mắt Lý Nhược giật giật, hai bàn tay siết chặt không tin chiến thắng khi nãy kéo dài không quá năm phút.
Vu Yên Nhi xoay đầu về phía bốn người, dùng ánh mắt đắc thắng hạ gục Lý Nhược, nở một nụ cười đắc ý trong vòng tay Kiến Nhất.